“Âm phong loạn thiên, huyết sát đọa linh, ám văn diệt thế, đó rốt cục là thứ gì?”
Triệu Thiên Bình xoa xoa viên đá thô rốp trên tay.
“Còn đây lại là cái giống gì, có ai giải đáp giúp tôi hay không?”
Một đống những thứ chẳng biết bỗng nhiên ập đến, tự nhiên lại mọc đâu ra cái trọng trách mà bản thân nó cũng chẳng hiểu ra làm sao. Điều duy nhất mà Triệu Thiên Bình cảm nhận được ngoài sự mơ hồ đó là có chút áp lực, mà áp lực đến nhường nào thì một đứa trẻ mới lớn thực sự khó mà hình dung được, cảm giác như có ai đó muốn cướp đi những thứ của mình, có lẽ vậy, cũng mới chỉ vậy mà thôi. Dù chưa biết lần đường nào nhưng nó cũng hiểu nếu những gì bà lão vô danh nói là đúng thì thế giới này sắp chìm vào nguy cơ diệt thế, mà bản thân nó phải làm điều gì đó để vãn hồi, để giữ lại những gì thuộc về bản thân mình.
Một đứa trẻ vừa bước vào con đường tu luyện như nó liệu có đủ sức hay không. Nó quá thiếu thông tin, chẳng biết mình còn bao nhiêu thời gian, mà thực ra thì ngoài cái tam tai kia thì chỉ còn mỗi cục đá này, toàn bộ những thứ còn lại đều là hư vô mờ mịt, lại “cần bản thân tự mình tìm hiểu”.
Lại “tự mình”, dù Triệu Thiên Bình vốn tò mò ham học nhưng cái gì cũng phải “tự mình” thì thật sự là bực bội. Nó không biết bắt đầu từ đâu, phải làm gì, nói chung là mù tịt. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-than-dao/3278400/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.