Tiếng gió xoèn xoẹt, tiếng người la ó. Đao quang kiếm ảnh vuồn vụt. Thỉnh thoảng lại có máu tươi xẹt ra.
Triệu Thiên Bình liên tục né tránh những đòn tấn công chí mạng của một tên mập mạp, những đường kiếm tưởng như nguy hiểm nhưng chỉ cần tập trung một chút thì nó có thể an toàn lách qua. Vốn dĩ có thể phản công giành lợi thế hoặc đuổi tên mập này đi nhưng nó chỉ tập trung phòng thủ để quan sát tình hình chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên chiến đấu trong sa mạc này nên nó cần quan sát cẩn trọng để lưu giữ vài kinh nghiệm cho mình. Mặc dù không muốn, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Chiến đấu lúc này là do một đoàn đội khác nhân lúc đoàn đội của Triệu Thiên Bình dựng lều nghỉ tạm mà tấn công, mục đích là xin đểu đồ ăn uống. Có lẽ do vừa xảy ra bão cát nên đám người này bị lạc hết lương thực, kể cũng phải, bão cát sa mạc là thứ có thể dễ dàng lấy mạng người, nếu không nhờ sự chỉ huy của Phùng Đinh thì chắc cái đoàn đội này cũng chẳng tồn tại đến bây giờ.
Sa mạc này khắc nghiệt không phải nói, vấn đề lương thực nước uống cũng quan trọng như là mạng sống. Hành trình dài dòng, chẳng ai có lương thực dư giả gì, chia sẻ cũng tương đương với đền mạng.
Miếng ăn là miếng nhục, bởi vậy mà đánh nhau.
Nhưng có vẻ kẻ cướp đá phải tấm sắt, đoàn đội của Triệu Thiên Bình toàn những người có sức chiến đấu không tệ. Dù bị tập kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-than-dao/3278392/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.