Chương trước
Chương sau
"Là fan cuồng sao?" Vinson lắc đầu, "Thật sự là đáng sợ, Thái tử điện hạ cũng có rất nhiều fan như vậy."

"Vinson." Philips có vẻ rất kinh thường, "Đó là lòng hiếu kỳ của dân đen, với lại ta quá ưu tú mà."

Trên mặt Tạ Lê Thần cũng lộ ra thần sắc không hiểu, Vinh Kính thấy được, liền hỏi, "Đoán sai sao?"

"Ờ..." Tạ Lê Thần sờ sờ mũi, "Tôi sao lại có cảm giác hắn không giống fan nhỉ."

"Là sao?" An Minh Nghĩa không hiểu.

"À... Cháu nghe giọng của mấy fan cuồng nhiều rồi, bất kỳ ai cũng điên hơn so với hắn." Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Hắn cũng không tránh khỏi quá lý trí!"

"Ừ." Vinh Kính gật đầu tán thưởng, "Anh rốt cuộc cũng bắt đầu có một chút tư tưởng phi cục đồ ăn rồi."

Tạ Lê Thần khóe miệng nhẹ nhàng co quắp, "Cậu thấy thế nào, thỏ Vinh!"

Vinh Kính ho khan một tiếng, đã rất quen cho y ăn một cái lườm, "Hắn chọn máy biến thanh!"

Tất cả mọi người gật đầu, "Biến thái mà!"

"Fan chọn máy biến thanh thì không phải fan cuồng thật sự!" Vinh Kính nghiêm túc nói, "Tôi ngày trước chuyên môn tìm tâm lý học gia nghiên cứu tâm lý fan, liền hiểu người này đã bị fan cuồng quấy rầy qua rồi. Phải biết rằng, cái gọi là tình yêu đó, là kiểu cực độ vặn vẹo, mọi người có thể hiểu được cái kiểu tình yêu thà-khiến-anh-chết-trên-tay-tôi- chứ-không-cho-phép-anh-rời-khỏi-tôi không?! Hắn phải khiến thần tượng của mình mãi mãi nhớ rõ hắn không giống người thường! Nếu như thần tượng có thể nhớ rõ giọng của hắn tất nhiên là chết cũng không nuối tiếc, nhưng một khi đã dùng máy biến thanh, thì rất dễ bị nhầm lẫn với những fan khác, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép xảy ra! Hơn nữa bị lâm vào trạng thái si mê hầu hết là không có lý trí! Thần tượng nói với hắn một câu, cho dù là mắng hắn, hắn cũng kích động vạn phần, sao mà vì lời của Tạ Lê Thần đã do yêu sinh hận nhanh như vậy được? Nếu không làm sao gọi là biến thái? Chỉ có tội phạm mưu đồ không muốn để lại dấu vết đầu mối, mới đi lợi dụng máy biến thanh! Câu hận anh anh phản bội hắn kia, càng giống như là lý do muốn giết anh thôi!"

"Hô..." Nói xong, Vinh Kính hít sâu, thiếu chút nữa nghẹn khí rồi.

"Kính nói rất có lý!" An Minh Nghĩa nghe xong cũng gật đầu đồng ý, "Tâm lý chuyến biến đúng là rất cứng ngắc! Nhanh như vậy đã vì yêu sinh hận được sao?"

"Ai, vậy thôi." Tạ Lê Thần ném mình lên sô pha, "Mặc kệ nó, dù sao hắn cũng muốn giết tôi, sớm muộn gì cũng phải gặp, đến đó rồi tính, có đoán mấy cũng vô dụng!"

...

Thời gian đã không còn sớm, mọi người đi ngủ.

Cảnh ngủ có chút thú vị, bình phong ngăn cách ba cái giường lớn, Vinh Kính thoải mái lăn lăn trên giường, chơi đùa với Bolt bên giường.Sara cuồng công việc, vẫn còn bật một ngọn đèn nhỏ, không biết lắp ráp khí giới gì.

Philips đã sớm ngủ.

Tạ Lê Thần không nghỉ ngơi, chạy đến phòng chứa đồ đóng cửa, không biết làm gì.

Vinh Kính đợi một hồi trên giường, thấy Tạ Lê Thần không trở lại, hiếu kỳ đến phòng chứa đồ. (có tận ba cái giường mà 2 cháu nó vẫn dính với nhau, Kính Kính ơi anh tiền đồ vô lượng quá ==)

Mở cửa, thấy Tạ Lê Thần đang ngồi ở trên bậc cửa sổ, trong tay ôm một đống gì đó giống như thư, còn có thiệp chúc mừng quà nhỏ các loại, đang xem, ngẩng đầu, liền thấy Vinh Kính đang nhìn lén.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lát sau, Tạ Lê Thần khoát khoát tay, "Đi, ngủ đi."

Vinh Kính nheo lại mắt, "Anh đang xem cái gì?"

"À... Một ít thư." Tạ Lê Thần nói, "Gửi đến công ty."

Vinh Kính chui vào trong phòng, đóng cửa lại đi qua nhìn.

"Này này." Tạ Lê Thần cố ý giấu hết thư đi, "Thư riêng nha!"

Vinh Kính có chút bất mãn, "Anh hơn nữa đêm vào đây đọc thư tình của mấy fan mê muội? Điên khùng cũng có giới hạn thôi!"

...

Tạ Lê Thần lại một lần nữa khóe miệng co quắp, Vinh Kính là sản phẩm kết hợp giữa dễ thương và lời nói ác độc, tiểu ác ma có đôi cánh thiên sứ! Đáng yêu chết mất!

"Sao lại muốn đọc mấy lá thư đó? Có đầu mối gì sao?" Vinh Kính ôm đầu gối ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ... Nhìn thư trong tay Tạ Lê Thần.

"Ờ... Tìm hiểu tâm lý của fan một chút." Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Rất kỳ quái, cậu xem trọng một người sắm một vai trên TV, kỳ thực cậu thích hẳn là vai diễn chứ không phải là bản thân diễn viên đúng không! Hơn nữa mấy thứ trên TV chỉ nhìn được không sờ được, thế mà vẫn có thể yêu đến điên điên khùng khùng, không hiểu nổi."

Vinh Kính đương nhiên sẽ không nghĩ mấy vấn đề phức tạp như vậy, chỉ là hỏi, "Anh đoán được người kia là ai sao?"

"Tôi tuy rằng gây thù hằn không ít, cũng rất đáng ghét, bất quá người thực sự muốn lấy mạng tôi kỳ thực không được mấy người." Tạ Lê Thần ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, "Ờ... Lần trước Phùng Kiêu Viễn kia hẳn nên tính là một người. Hắn không có còn cách nào hành nghề diễn viên, tuy rằng cũng chỉ tại hắn, nhưng quán quân leo núi chuyên nghiệp bị ông hoàng màn ảnh hạ nhục, lý do vậy là đủ rồi nhỉ?"

Vinh Kính nhớ rõ tin tức sau đó, Phùng Kiêu Viễn cũng coi như thân bại danh liệt, "Hắn thật ra đúng là có thể muốn hại anh... Đúng rồi, bộ phim 《 Cứu viện cực hạn 》 kia, có phải sẽ có thể tiếp xúc trang bị bộc phá hay là hỏa dược gì không?"

"CÁi đó là chắc chắn a, cảnh tuyết lỡ muốn hiệu quả, cần bộc phá mới chân thực được." Tạ Lê Thần nói rồi, ngồi xuống bên Vinh Kính, "Cậu nghi ngờ Phùng Kiêu Viễn?"

"Hắn đúng là khả nghi a." Vinh Kính dùng đầu ngón tay chọc chọc vai Tạ Lê Thần ở bên, ý bảo y dựa quá gần, hỏi, "Ngày đó những người trong trường quay, có ai đã từng làm việc trong đoàn phim kia, hay là quen biết Phùng Kiêu Viễn?""Cậu hỏi tôi a?" Tạ Lê Thần sắc mặt đau khổ, "Tôi ngay cả nhân viên bên người tôi cũng không nhận ra được mấy người."

"Vậy... Mấy trợ lý trước của anh thì sao?" Vinh Kính vẫn có chút chú ý chuyện trước đó, "Cô gái bị giết kia rất vô tội."

Tạ Lê Thần gãi gãi tóc, "Thế nên cậu không thấy tôi không qua lại gì mấy với trợ lý đó sao, mọi người đều là Văn Đức đưa theo."

"Diễn viên kỳ thực cũng coi như nghề nghiệp nguy hiểm nhỉ." Vinh Kính ngồi xếp bằng, lẩm bẩm, "Anh đoán, có thể kỳ thực mưu sát tôi chỉ là một mánh, mục đích cuối của hung thủ chính là anh, sau đó giá họa cho một fan cuồng nào đó, thần không biết quỷ không hay không?"

"Cậu bị chứng vọng tưởng bị hại hả." Tạ Lê Thần giơ tay nắm cằm anh, "Nghĩ ra một bộ phim có nội dung phức tạp như vậy!"

"Cộc cộc cộc."

Đang lúc Vinh Kính chuẩn bị phản công nhéo qua nhéo lại với Tạ Lê Thần, truyền đến ba tiếng đập cửa, sau đó, cửa phòng chứa đồ nhẹ nhàng đẩy ra, An Minh Nghĩa đứng ở đó. Buổi tối ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến tròng mắt kính của ông phản xạ tia sáng trắng xóa, thoạt nhìn -- giống như bác sĩ điên biến thái cuồng giết người trong truyền thuyết vậy.

"Oa..." Tạ Lê Thần lại càng hoảng sợ.

An Minh Nghĩa nheo lại mắt, "Hai đứa khuya thế này, trốn trong không gian kín dựa sát vào nhau chuẩn bị làm gì?"

...

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, hơi nhích ra xa một chút.

"Đi ngủ mau!" An Minh Nghĩa giơ tay chỉ ra ngoài cửa, "Cấm hành vi ăn cơm trước kẻng!"

Vinh Kính nhíu mày, ba lại suy nghĩ bậy bạ cái gì a, đứng lên đi ra, nhưng củng câu đó lọt vào tai Tạ Lê Thần thì nghe ra ý nghĩa hoàn toàn khác -- cấm hành vi ăn cơm trước kẻng không phải chẳng khác nào nói cho y, thỏ Vinh vẫn còn nhỏ...Ha!

Hai người đi ra vừa định nằm xuống, một loạt chuông điện thoại lại réo lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc -- không phải lại gọi điện thoại tới chứ?!

Sara mở thiết bị ghi âm.

Tạ Lê Thần tiếp điện thoại, "Alo? Ai vậy?"

Điện thoại bên kia yên lặng khoảng 4-5 giây, sau đó, truyền đến tiếng hát trẻ con... Bài hát là một loại đồng dao, nói chung nghe vô cùng quỷ dị.

Philips cũng tỉnh lại, bọc chăn nhìn Vinson, không rõ tình huống.

Tiếng hát giằng co cỡ 10 giây đồng hồ, hát xong một đoạn ngắn rồi ngừng lại, sau đó cụp một tiếng, điện thoại bị ngắt.

"Số điện thoại điều tra ra không?" Vinh Kính là người duy nhất không có sửng sốt, hỏi Sara.

"Có..." Sara gật đầu, "Vừa rồi một buồng điện thoại công cộng... Vị trí không giống cuộc gọi trước, bất quá đều ở trong khu vực thành phố."

"Lại điện thoại công cộng?" Vinh Kính nghĩ người kia có chút khó hiểu nổi, "Vì sao lại tìm một đứa trẻ hát cho anh nghe?""Ừm..." Tạ Lê Thần nhíu mày, giống như là nghĩ ra chuyện gì, xoay người một bên sô pha ngồi xuống, "Trợ lý đã mất kia của tôi, cô ấy có giọng trẻ con, cũng thích hát loại nhạc này."

"Hồn phách quay về tìm cậu tính sổ?" An Minh Nghĩa âm trầm hỏi y, "Dù sao cũng là cậu hại chết người ta mà!"

Tạ Lê Thần xoa xoa sau cổ, hơi lạnh, "Không phải chứ, thế mà cũng tính được sao, hơn nữa, cô ấy đã chết rất lâu rồi, sao đến hiện tại mới đi báo thù?"

Đang nghi hoặc, đồng hồ đeo tay của Vinh Kính "tít tít" hai tiếng.

Vinh Kính sửng sốt, sau đó bay qua bàn trà, mở máy tính.

Tạ Lê Thần vẫn còn bĩu môi, chỉ là tung người qua chỗ bàn trà thôi có cần phải làm cool đến vậy không a.

Vinh Kính nhíu mày... Thấy thiết bị giám sát quay chỗ bãi đỗ xe ngầm, có một người đồ đen, đang từ hai cái xe màu đen xuống, đều cầm súng.

Camera giám sát của Vinh Kính có hệ thống cảnh báo quét hình phân biệt. Quét hình nếu có vật thể 1/3 gần giống súng lục , hoặc là 1/2 gần giống dao, đều sẽ tự động cảnh báo. Trang bị cảnh báo gắn ngay trên đồng hồ đeo tay của Vinh Kính.

"Chú ý, có người xâm nhập, không được ảnh hưởng đến những hộ gia đình khác, đều tản ra, chờ bọn chúng đi lên rồi giáp kích." Sara ra lệnh cho mấy người nhân viên an ninh phụ trách phòng thủ của Kolo, nhìn Vinh Kính, "Nhóm người này không giống fan cuồng đe dọa nhằm vào Tạ Lê Thần đúng không?!"

"Nguy rồi." Vinh Kính vỗ tay một cái, "Xe bị phục kích phát nổ ở trường quay, chắc chắn là tin tức lớn, nhất định sẽ có hình ảnh hoặc là tin tức ảnh chụp truyền bá... Có lẽ là trùng hợp chụp được Philips rồi!"

Tạ Lê Thần cũng biến sắc.

"Ưm?" Philips đang mơ ngủ, mơ mơ màng màng thức dậy, "Cái gì?"

"Tìm được rồi." Sara đã tìm được hình ảnh liên quan về vụ nổ ở trường quay ngày hôm nay, quả nhiên, có nhân viên lúc đó ở trong trường quay chụp ảnh up lên mạng. Bởi vì tin tức này là vụ mưu sát hoàn toàn nhằm vào Tạ Lê Thần , bởi vậy fan của Tạ Lê Thần bắt đầu điên cuồng reup hình ảnh. Ở trong những hình ảnh của các bản tin, rõ ràng chụp lại được Vinson và Philips! Mặc dù có chút bụi đất, hình dáng bên ngoài của hai người đã đại thể có thể phân biệt được.

"Là con sơ ý." Vinh Kính nhíu mày, cầm súng, "Con đi giải quyết bọn chúng."

"Cậu một người đi làm gì, tôi đi với cậu." Tạ Lê Thần cũng muốn đi, Sara khoát tay chặn lại, "Không cần gấp thế, có rất nhiều phương pháp có thể giải quyết bọn chúng." Nói rồi, giơ tay cầm lấy điện thoại, ấn 110.

"Alo?!" Sara dùng giọng nói kinh hoảng báo cảnh sát, nói cảnh sát mau chóng đến chỗ Tạ Lê Thần cứu mạng, một đám fan điên cuồng muốn giết người, đưa thêm mấy người tới.

"Cảnh sát đến được đây cũng phải mất trong vòng 3 phút." Vinh Kính nhìn quanh bốn phía, khó chịu, lườm Tạ Lê Thần, "Thế nhưng trong nhà một diễn viên thiên tài nào đó mà ngay cả một vật chắn cũng không có! Hay là anh muốn trốn ở phía sau đường ống khí than đây?!"Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, con thỏ chết tiệt này tùy thời tùy chỗ đều phải hạ thấp mình cơ! Cậu ấy đến tột cùng yêu mình đến chừng nào vậy?!

Chính lúc này, chợt nghe ngoài cửa thang máy "Đinh" một tiếng, tới rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.