Chương trước
Chương sau
Vinh Kính kỳ thực cũng cũng không phải là đơn thuần chỉ là muốn lấy việc công trả thù riêng giáo huấn Tạ Lê Thần, thật ra anh thực sự muốn huấn luyện thể lực Tạ Lê Thần một chút.

Thể lực rất quan trọng, khi hành động, hơn một phần thể lực, cuối cùng thường có thể cứu mình một mạng. Đương nhiên, tiện thể giáo huấn cục đồ ăn giá kiêu ngạo này một chút, Vinh Kính thấy vô cùng khoái trá.

Tạ Lê Thần làm được 173 cái hít đất, nằm ở trên sô pha không động đậy nổi nữa, Vinh Kính hung hăng lườm y một cái... Tạ Lê Thần người này, thiên phú thật tốt, tùy tùy tiện tiện đã có thể làm trên một trăm lần hít đất, đáng ghét.

Lúc Tạ Lê Thần luyện tập còn cởi áo, Vinh Kính liếc mắt nhìn, đường cong cân xứng, vóc người tốt, vô cùng khỏe mạnh, càng thêm đáng ghét.

Vinh Kính hơi nheo lại mắt, bắt đầu viết kế hoạch huấn luyện người này!

Tạ Lê Thần nằm một hồi chạy đi tắm rồi đi ra, thấy Vinh Kính trên cái bảng trắng thường ngày dùng phân tích vụ án kiện bạch bản trên, dán đầy các loại nhật trình biểu huấn luyện, chi tiết đến mức nói luôn mỗi ngày uống nước lúc nào nữa.

"Vinh thỏ nhỏ, cậu không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy a?" Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, chạy tới xem tỉ mỉ.

"Không phải chứ?!" Xem xong y mở to mắt, quay đầu lại âm trần nhìn Vinh Kính, "Con thỏ nhỏ chết tiệt, thù này nhất định trả, chính cậu cũng nói rồi đó..."

"Cái gì a? Tôi là huấn luyện cho anh, không thấy được lòng tốt của người khác!" Vinh Kính có chút chột dạ, khép lại máy tính giơ tay, "Trả tiền!"

"Trả cái gì cơ?" Tạ Lê Thần vô tội, "Tôi không nợ cậu tiền a."

"Tôi giúp anh đặt hai máy tập thể hình rồi." Vinh Kính ngoắc ngoắc ngón tay, "Trả tiền."

Tạ Lê Thần âm hiểm nở nụ cười, "Không trả!"

"Dựa vào cái gì không trả?!" Vinh Kính đuổi theo y đòi trả, Tạ Lê Thần đánh chết không chịu trả, hai người lăn qua lộn lại trên sô pha, cuối cùng Vinh Kính cũng không bức được tiền. Tổn thất thảm trọng, chạy về sửa lại lịch huấn luyện, cường độ tăng 10%!

Tạ Lê Thần nhìn dáng vẻ Vinh Kính tiếc tiền, tâm tình đặc biệt đặc biệt tốt.

Vì vậy, ba ngày huấn luyện ma quỷ bắt đầu.

Tạ Lê Thần rất phối hợp, nói luyện một ngày là luyện một ngày, còn luyện thêm mấy giờ.

Vinh Kính chờ mải chờ mãi, định chờ Tạ Lê Thần mệt chết đi, đầu hàng năn nỉ mình cho y nghỉ ngơi một hồi, thế nhưng Tạ Lê Thần luyện mãi luyện mãi, một câu oán hận cũng không có, còn chủ động yêu cầu luyện thêm.

Vinh Kính càng xem càng lo lắng, buổi tối vào chăn ngủ, thấy Tạ Lê Thần đang luyện. Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện y vẫn còn đang luyện.Buổi chiều ngày thứ ba, đã là ngày luyện tập cuối cùng, bởi vì ngày mai phải đi đón Lạc Thần, Thế nên buổi tối phải nghỉ ngơi.

Thế nhưng mắt thấy Tạ Lê Thần đã đến giờ cơm tối, vẫn còn đang luyện, Vinh Kính rốt cuộc nhịn không được.

"Này, anh làm gì mà liều mạng như vậy a?" Vinh Kính đang cầm chén trà không hiểu, "Lúc bắt anh luyện rõ ràng rất không cam tâm!"

"Tất nhiên!" Tạ Lê Thần càng luyện càng hăng hơn, nói với Vinh Kính, "Cậu chờ đó con thỏ chết tiệt, chờ tôi luyện xong rồi, đánh thắng cậu! Triệt để áp đảo cậu, mỗi ngày bắt nạt cậu."

"Hứ." Vinh Kính nghe đến đó lộ ra dáng tươi cười khinh bỉ, "Cái đó đúng là hão huyền! Muốn đuổi kịp và vượt qua tôi, anh... ít nhất ... phải luyện thêm vài năm nữa!"

"Chưa chắc a." Tạ Lê Thần chăm chú hỏi, "Cậu một lần tập hít đất làm được bao nhiêu?"

Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Ba bốn trăm rất nhẹ nhàng a."

"Tôi một mạch cũng có thể làm được ba bốn trăm !" Tạ Lê Thần vừa đạp máy tập vừa nói, "Cậu cũng không phải biết Hàng Long Thập Bát Chưởng hay Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, còn không phải chỉ là mấy đòn đánh đấm bay nhảy thôi sao?! Cậu mỗi lần đánh nhau tôi đều học một ít, không bao lâu sẽ học xong. Đến lúc đó, chiêu số của cậu tôi biết hết! Hơn nữa thể lực chúng ta cũng không sai biệt lắm, cậu đừng quên, tôi cao bằng cậu lại nặng hơn cậu đó!"

Vinh Kính trong nháy mắt căng thẳng, Tạ Lê Thần nói cũng không phải không có lý a! Đó đúng thật là chuyện vô cùng nguy hiểm!

"Này, cậu làm gì vậy?" Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính chạy đến máy tập thể hình bên cạnh bắt đầu luyện tập, "Lượng tập luyện của cậu ngày hôm nay không phải luyện xong rồi sao?"

"Anh uan tâm làm gì!" Vinh Kính lườm, "Anh luyện tôi cũng luyện! Ai sợ ai."

"Kính Kính, chấp nhận hiện thực đi! Cậu bị tôi đuổi kịp và vượt qua đó là chuyện sớm hay muộn thôi." Tạ Lê Thần cười rất khả ố.

Vinh Kính ngẩng đầu lên đấu mắt với y, "Tả Lập Đình, cậu có biết trên thế giới này có hơn một nghìn loại biện pháp giải quyết anh hay không?"

Tạ Lê Thần sửng sốt.

Vinh Kính giơ tay làm một động tác chém tận giết tuyệt, rất có khí thế, "Vào thời gian thích hợp, tôi sẽ hủy thi diệt tích anh! Cứ yên tâm."

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi... Tiếp tục luyện tập.

Kết quả luyện cả đêm chính là, sáng sớm ngày thứ hai, ngủ thẳng đến hơn 9 giờ mới dậy...

"Nguy rồi!" Tạ Lê Thần đang ngủ mơ liền cảm giác có người đang hung hăng lay mình, bên tai là giọng quen thuộc, "Mau dậy! Đứng lên! Muộn rồi."

"Hơ?" Tạ Lê Thần mơ mơ màng màng trả lời một câu, "Rõ ràng còn chưa ăn..."

Vinh Kính vừa mặc quần áo vừa một cước đạp y xuống giường, "Mau! Thức! Dậy!"

Tạ Lê Thần rốt cuộc cũng tỉnh, gãi gãi đầu, ngáp nhìn Vinh Kính, "Gì?"

"Thay đồ!" Vinh Kính đeo hết trang bị lên, "Nhanh chóng một chút, thuyền của Lạc Thần 9 rưỡi là tới rồi!"Tạ Lê Thần nhanh chóng đứng lên thay quần áo, rồi giúp Vinh Kính hoá trang... Hai người bọn họ ngày hôm qua đã lập kế hoạch chi tiết cho nhiệm vụ, vẫn như cũ là hoá trang xuất hành, hơn nữa lần này dựa theo lệnh bọn họ phải đưa Lạc Thần sắp xếp trong khách sạn, áp dụng phương án bảo hộ.

Hai người lúc 9h15 mới thay xong trang phục xông lên xe, Tạ Lê Thần vẫn đeo ria mép như trước, Vinh Kính vẫn tóc vàng...

"15 phút đến kịp không?" Tạ Lê Thần xem thời gian, "Đến bến tàu rất xa a!"

Vinh Kính nhướn mày, "Anh nói gì?!" Nói xong, một cước đạp chân ga, Tạ Lê Thần nhanh chóng nắm chặt dây an toàn —— thật kích thích nga! Con thỏ bạo lực!

...

Xe tới phía trước rồi bến tàu dừng lại lúc 9strong9, xa xa liền thấy một loạt hành khách từ trên thuyền đi xuống.

Tạ Lê Thần định mở cửa đi ra ngoài nhìn, "Nhiều người như vậy, biết ai là người kia a?"

"Không cần chúng ta tìm, anh ta sẽ tìm chúng ta." Vinh Kính nói rồi lái xe sang bên dừng ở lối ra vào, cởi dây an toàn, nói, "Anh lái xe đi, tôi ngồi sau."

"Vì sao?" Tạ Lê Thần có chút không hiểu nhìn Vinh Kính đổi sang ghế sau.

"Sao mà anh lắm vì sao vậy." Vinh Kínhnheo lại mắt, "Cục đồ ăn, không giải thích!"

Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính trong gương sau nghiến răng —— con thỏ keo kiệt cậu a, sớm muộn gì cũng có một ngày xử lý cậu!

Đợi khoảng 3 phút, cửa xe bên trái Vinh Kính đột nhiên mở, có một ông già tiến vào ngồi xuống nói, "Lái xe."

Vinh Kính nhìn kỹ ông ta, một người cỡ 60, tính hỏi có phải nhận nhầm rồi không, đây không phải tắc xi.

Lại nghe Tạ Lê Thần khởi động xe, nói, "Anh hoá trang chưa giống lắm, giả thành ông già nhớ đừng có chọn bộ tóc trắng xóa như vậy, vừa nhìn đã biết hàng giả."

Vinh Kính ngẩn người.

Lúc này, chợt nghe người nọ cười, "May là đám truy đuổi tôi đều là đồ ngốc chứ không phải chuyên nghiệp." Nói rồi, liền tháo tóc giả xuống, một chút keo dán dính trên mặt cũng bị xé đi, lấy khăn ướt ra xoa xoa mặt, khuôn mặt giống như đúc với người trong hình Kolo đưa."

"Lạc Thần." Lạc Thần tự giới thiệu, bắt tay Vinh Kính.

"White Crow." Vinh Kính tất nhiên sẽ không bại lộ tính danh, chỉ chỉ Tạ Lê Thần, "Black Crow."

"A..." Lạc Thần gật đầu, "Hờ, Kolo có phải là người thích cái đẹp không a, tất cả các Crow toàn anh tuấn hoặc là xinh đẹp, vị đại mỹ nữ lần trước tới cứu tôi kia cũng thế!"

Vinh Kính cũng không nhiều lời vô ích, mở máy tính bảng, hỏi, "Sổ sách đâu?"

Tạ Lê Thần vừa lái xe, vừa âm thầm thấy kỳ quái, mấy ngày nay cùng Vinh Kính cãi nhau ầm ĩ thiếu chút nữa quên mất, anh vốn là người rất lạnh lùng, giống như ngày đầu tiên gặp mặt vậy.

"Để bảo đảm tôi muốn gặp Kolo trước. Thế nào?" Lạc Thần có vẻ rất chi li.

Vinh Kính kết nối khung video đối thoại, Kolo xuất hiện trong màn hình, cùng Lạc Thần nói mấy câu.Lạc Thần xác định thân phận nhóm Vinh Kính xong, đưa một cái USB nhỏ cho Vinh Kính, "Bọn Spider lần này phái không ít người, bọn chúng đang truy sát tôi khắp nơi!"

"Chúng tôi sẽ hộ tống anh đến nơi an toàn." Vinh Kính nói, hỏi, "Trên thuyền có ai theo dõi anh không?"

"Hình như không có." Lạc Thần lắc đầu, thoáng có vẻ nôn nóng.

Tạ Lê Thần lái xe vào bãi đỗ xe rồi lên tầng cao nhất của khách sạn xa hoa, Vinh Kính đã sớm điều tra vị trí camera, ba người xảo diệu tách ra, cùng nhau tiến vào cầu thang, đi tới phòng Kolo đặt cho bọn họ.

Phòng có hai gian, có cửa nối liền. Đây là ý của Lạc Thần, anh ta cần một mình một gian để nghỉ ngơi. Bất quá gian phòng của anh ta không có cửa, chỉ có cửa sổ, muốn ra vào phải đi qua gian phòng của nhóm Vinh Kính, mặt khác... Nơi này ở tầng 23.

Nhận phòng xong, Vinh Kính thông qua hòm thư bí mật, gửi danh sách cho Kolo.

"Không có vấn đề gì chứ?" Vinh Kính hỏi.

"Không có!" Kolo sai bộ phận kỹ thuật kiểm tra danh sách, nói với Vinh Kính, "Hai người cẩn thận, chúng tôi thẩm tra đối chiếu danh sách xong, sẽ thông báo cho hai người!"

"Được." Vinh Kính gật đầu đáp ứng, tắt video, bắt đầu kết nối với phòng an ninh của khách sạn. Sở dĩ chọn khách sạn này, bởi vì hệ thống camera an ninh vô cùng đầy đủ, mặt khác... Ở đây tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng, có thân phận có địa vị, cũng có một vài người không thể gặp ai, bởi vậy có một số lượng lớn vệ sĩ túc trực.

Spider là một nhóm ám sát, thành viên có rất nhiều tên đều nằm trong sổ đen của cánh vệ sĩ, một khi hiện thân, muốn hoạt động ở đây không dễ dàng.

Tạ Lê Thần cầm một cái chén nghe âm thanh phòng cách gian, Vinh Kính vừa gõ máy tính vừa lườm y một cái, "Anh đừng có nhàm chán như vậy được không a."

"Với siêu đạo chích có chút hứng thú mà." Tạ Lê Thần tiếp tục nghe, thế nhưng sát vách chỉ truyền đến tiếng tin tức TV, siêu đạo chích Lạc Thần kia đang xem TV?!

"Có vấn đề!"

Chính lúc này, Vinh Kính nhíu mày khẽ hô một tiếng.

Tạ Lê Thần nhanh chóng chạy tới nhìn, y cho rằng sát thủ Spider tới rồi, không hiểu sao hưng phấn lên.

"Tầng 12 giống như là xảy ra chuyện!" Vinh Kính chỉ vào hình ảnh, chỉ thấy thông qua camera, thấy rất nhiều người vây quanh cửa một gian phòng, có bác sĩ cũng có cảnh sát. Không bao lâu, có người từ trong phòng khiêng một thi thể dùng vải trắng phủ lên đi ra... Trên tấm vải vị trí đỉnh đầu và tim đều có máu chảy ra —— có thể thấy được người nọ đã chết!

"Oa, mưu sát a?!" Tạ Lê Thần giật mình.

Vinh Kính suy nghĩ một chút, đứng lên, mở cửa phòng sát vách.

Vừa vặn, Lạc Thần mới tắm xong đi ra, thấy Vinh Kính mỉm cười, "Thế nào tiểu mỹ nhân? Muốn cùng nhau tắm à?"

Tạ Lê Thần ở sát vách nhíu mày —— dám đùa giỡn thỏ nhà y!

Vinh Kính tỉ mỉ quan sát thần sắc Lạc Thần, "Dưới lầu hình như đã xảy ra chuyện!"

"Thật không?" Lạc Thần ngẩn người, có vẻ có chút bất ngờ."Anh không căng thẳng sao?"

"Ha ha." Lạc Thần cười tùy ý, "Căng thẳng cái gì, có các cậu ở đây, an toàn của tôi nhất định không thành vấn đề!"

Vinh Kính gật đầu nói anh ta hảo hảo nghỉ ngơi, đóng lại cửa phòng trở lại, tới trước máy tínn, Vinh Kính rầm rầm gõ bàn phím.

Tạ Lê Thần hiếu kỳ vươn qua, "Xảy ra chuyện gì?"

Vinh Kính thấp giọng ghé vào tai y nói, "Lạc Thần hình như có vấn đề."

Tạ Lê Thần sửng sốt, thấy Vinh Kính đang dùng khung chat nói chuyện phiếm với Kolo.

Vinh Kính —— sắp xếp vào khách sạn này, có phải ý của Lạc Thần không?

Kolo —— đúng vậy, cậu ta quen thuộc địa hình vùng đó, nói là có cái gì ngoài ý muốn còn tiện đào tẩu.

Vinh Kính nhíu mày —— danh sách của anh ta không có vấn đề gì chứ?

Kolo —— không có vấn đề gì, cảnh sát đã nhận, chứng cứ vô cùng xác thực.

Vinh Kính tắt khung chat, lại thăm dò biên bản của khách sạn, phát hiện người gặp nạn ở tầng 12 là một phú thương, tên Dương Húc.

"Tôi có nghe nói qua." Vinh Kính nói, "Dương Húc là một thương nhân bại hoại dùng tiền tẩy trắng mình, hắn buôn bán lời không ít tiền cũng từng làm không ít chuyện xấu."

"Oa, cặn bã như thế cũng gặp ngày chịu báo ứng a." Tạ Lê Thần bật cười.

Vinh Kính từ túi trước lấy ra một cái máy cùng cỡ với danh thiếp màu đen có màn hình, quét cái USB Lạc Thần đưa trên bàn một chút.

Chỉ chốc lát sau, "tít" một tiếng, trên màn hình xuất hiện một chuỗi số liệu.

"Đây là cái gì?" Tạ Lê Thần lại bắt đầu biến thành bạn nhỏ hiếu kỳ.

"Thiết bị mới Sara cho tôi, máy quét tìm vân tay nhanh và tiện nhất, có toàn bộ kho vân tay của cả thế giới." Vinh Kính kiểm tra số liệu, "Kết nối mạng, luôn update."

"Vậy ở đây hiện lên là vân tay của Lạc Thần?" Tạ Lê Thần nhìn tên, "La Tĩnh Dư, không phải Lạc Thần a."

"Lạc Thần là tên giả..." Vinh Kính mớinói đến đây, chợt nghe sát vách truyền đến một tiếng vỡ "loảng xoảng".

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đến xem. Chỉ thấy trong phòng không có bất luận thay đổi gì, duy chỉ có Lạc Thần không thấy đâu, cửa sổ bị ghế đánh vỡ, thăm dò ra ngoài, bên ngoài là tiếng gió cuồn cuộn vù vù, tòa nhà hơn 10 tầng khiến người ta nhìn cảnh phía dưới mà run chân.

"Người đâu rồi?" Tạ Lê Thần kiểm tra gian phòng một lần —— Lạc Thần không thấy đâu, "Bị bắt đi rồi sao?"

Vinh Kính chỉ chỉ ghế bên cửa sổ, còn có vali hành lý mở toang, trống trơn, cùng với một khẩu súng lục đặt trên đó.

"Cửa sổ bị đập vỡ từ trong ra bên ngoài, trong vali cũng đủ chỗ để chứa dù nhảy... Súng lục có thể là hung khí bắn chết Dương Húc dưới lầu kia!"

"Chúng ta bị giá họa?" Tạ Lê Thần cũng đã hiểu ra, "Tên kia lợi dụng chúng ta yểm trợ cho hắn, bây giờ còn muốn chúng ta chịu tội thay hắn?!"Vừa mới dứt lời, chợt nghe đáo bên ngoài truyền đến "Rầm rầm rầm rầm" tiếng đập cửa, có người hét, "Cảnh sát đây, yêu cầu mở cửa phối hợp điều tra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.