Nghê Già và Nghê Lạc cách một khoảng không xa cũng không gần, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bề ngoài thì yên lặng, nhưng trong lòng thì đầy ắp lo âu. Phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không biết đã qua bao lâu, “Nghê Già!” “Nghê Lạc!” Hai người đồng thanh, sau đó lại cùng ngỡ ngàng, “Hả?” “Hả?” Nghê Già giật nhẹ khóe môi, giành nói trước: “Nghê Lạc, em không cần cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, đột nhiên để em nhìn thấy những thứ này, cũng là do chị…” “Không phải là chị không tốt,” Nghê Lạc buồn rầu cắt ngang lời cô, cụp mắt không nhìn cô, ngữ điệu có chút ngập ngừng, “Là em không tốt. Là em không hiểu chuyện, không đáng tin cậy, không thể có tín nhiệm, mới để chị gánh vác nhiều chuyện như thế.” Nghê Già sững sốt, lòng vừa ấm áp lại xót xa, càng nói không ra lời. Đồng tử Nghê Lạc hơi co lại, cậu khó nhọc nói: “Em đang nghĩ, trước đây hẳn chị rất muốn nói cho em biết bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi, nhưng chị biết em sẽ không tin chị, vì thế mới luôn nhẫn nhịn. Em,” Cậu không kìm được lòng mình, “Em là một thằng khốn!” Nghê Già nhíu mày, vội hỏi: “Nếu chị là em, chị cũng sẽ tin tưởng người lớn lên cùng mình trong 18 năm qua. Nghê Lạc, chị thật sự không sao, mọi chuyện đều ổn, em đừng tự trách nữa, được không?” “Đừng quan tâm đến những người không liên quan, điều chúng ta cần làm là làm tốt việc của chính mình, sự nghiệp thành công, bảo vệ người thân, tự mình tạo ra hạnh phúc của bản thân. Nghê Lạc, mất đi cũng được, bị phản bội cũng thế, xem như là một lần chúng ta trưởng thành.” Lập tức cô trở nên nghiêm túc, “Việc em phải làm, là nhanh chóng tham gia vào bộ phận quản lý Hoa thị, nhanh chóng tiếp quản Hoa thị. Không phải bây giờ em đang làm rất tốt sao? Đừng để người khác ảnh hưởng đến bước tiến của em, được chứ?” Nghê Lạc chậm rãi, trịnh trọng gật đầu: “Em biết. Chị yên tâm. Em biết mình cần phải làm gì, cũng sẽ cố gắng tranh thủ.” Sắc mặt Nghê Lạc nghiêm túc đến nỗi Nghê Già cũng cảm thấy xa lạ. Cô cũng ý thức được, bài học về lòng người này, đã khắc xuống một dấu ấn rất sâu trong lòng chàng trai trẻ. Nhưng có những nỗi đau, đến sớm còn hơn đến muộn. Nghê Già có chút yên tâm, không nhịn được thêm một câu: “Mặc kệ thế nào, chị đều sẽ ủng hộ em, ở bên cạnh em.” Mắt Nghê Lạc khẽ động, ánh mắt phức tạp nhìn cô, không nói tiếp. Nghê Già khẽ mỉm cười: “Đi nghỉ đi người đẹp.” Nói xong, xoay người lên lầu. “Nghê Già!” Cậu gọi cô lại. Nghê Già quay lại, cậu nhanh chóng đi qua, bất ngờ cho cô một cái ôm. Nghê Già sửng sốt. Vì cô mang dép, nên thấp hơn so với bình thường, cả cơ thể bé nhỏ bị cậu ôm chầm lấy, đột nhiên trong lòng cô tràn đầy sự ấm áp. Nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên em trai chủ động ôm lấy cô, cái loại cảm giác hạnh phúc dạt dào khi rốt cục nuôi được em trai lớn lên mạnh mẽ này là thế nào? “Chị yên tâm đi, em không sao mà, em rất ổn mà.” Nghê Lạc khẽ cười, “Chuyện của Hoa thị, chị không cần phải bận tâm nữa, cũng đừng vì em mà để mình chịu thiệt thòi, nếu không em sẽ cảm thấy rất khổ sở. Chị vẫn thích làm biên kịch mà đúng không?” Nghê Già rất cảm động, nhưng không hiểu ý “chịu thiệt thòi” của cậu là thế nào, về Hoa thị, cô chưa từng làm việc gì để mình thiệt cả. Vừa định hỏi, Nghê Lạc lại tiếp tục, “Chị chỉ sinh ra sớm hơn em có 20 phút thôi, đừng tự cho mình là chị cả, rồi nhận lấy tất cả trách nhiệm về phía mình nữa.” Mắt cậu lóe lên một tia sáng, trong lòng yên lặng nghĩ: Nếu như chị hi sinh quá nhiều vì em, ngay cả hạnh phúc của bản thân, em sẽ không chịu nổi. Dứt lời, cậu buông cô ra, xoa nhẹ một cái lên đầu cô: “Chị cần phải tin tưởng, chị là gián đánh không chết, thì em trai chị cũng chẳng kém được đâu.” Một tay Nghê Già lần theo giữ bàn tay vò loạn tóc kia, một tay nắm thành quả đấm khắc chế chính mình không cho cậu một kích, có điều, nhìn cậu rốt cục thả lỏng, cô cũng yên tâm rồi. Một tuần sau, Nghê Già hoàn toàn cắm chốt trong Thịnh Hạ, thảo luận chi tiết kịch bản với Tần Cảnh và Hứa Mặc. Vì Tần Cảnh lại mang thai, cô ấy muốn quay xong trước khi sức khỏe không cho phép, nên toàn bộ lịch trình quay phim đều được đẩy lên, công tác chuẩn bị càng được triển khai rầm rộ. Lúc đầu Nghê Già còn nghĩ rằng sau khi chỉnh sửa kịch bản thì ít nhất phải mất nửa năm mới xong đủ khâu chọn vai, dự toán, v…v.. ai ngờ đột nhiên biến thành phim quay trong vòng một tháng, thật sự làm cho người ta hưng phấn đến kích động, cho nên một tuần liền liên tục làm thêm giờ sửa đi sửa lại đến chục lần cũng không tiếc. Đến ngày thứ năm, Tần Cảnh đuổi Nghê Già về, nói thứ bảy có việc quan trọng, cho cô về nghỉ ngơi hai ngày cho hồi máu, điều chỉnh khí sắc. Nếu không lại mang mắt gấu trúc đi gặp cụ Việt, ngẫm lại thật không đành lòng. Nghê Già không thuyết phục được cô, đành phải về nghỉ ngơi. Có thời gian rỗi rồi, cô lại nhớ đến bác sĩ tâm lý mà Việt Trạch giới thiệu. Tuy mọi việc diễn ra gần đây đều hết sức thuận lợi, tất cả cũng dần đi vào quỹ đạo, nhưng có một số chuyện vẫn cần đến sự hỗ trợ của chuyên gia, vì thế cô liên lạc theo số điện thoại và địa chỉ. Phòng làm việc được thiết kế hết sức đặc biệt, nằm trong một khu du lịch mới được khai thác, trên ngọn đồi trải dài màu cỏ xanh, bên cạnh mặt hồ trong veo sóng lăn tăn, chỉ có một tòa nhà màu trắng. Cửa sổ to sát đất, rèm cửa sổ màu xanh, làm cho màu sắc gian phòng vừa phải, ấm áp, lại không chói mắt. Ghế nằm có hình chiếc nôi, khi Nghê Già đi vào, liền thấy đáy lòng bình tĩnh phẳng lặng lại, giống như đồng điệu theo bầu không khí ở đây. Cô không khỏi than thầm, bác sĩ tâm lý do Việt Trạch đề cử, quả nhiên là tốt. Còn chưa có người, Nghê Già lơ đãng liếc mắt nhìn giá sách, kỳ quái, đều là những quyển sách cô thích xem trước kia; lật vài hộp CD, là đĩa nhạc cô thích nhất khi đó. Cảm giác quen thuộc khó hiểu không hề khiến Nghê Già thả lỏng, trái lại lòng lại trở nên hồi hộp. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, đã có linh cảm, định nhấc túi lên rời đi, nhưng cửa liền mở ra, tiếp đó một người bước vào. Vẫn là dáng vẻ dịu dàng tùy ý kia, Khương Hoàn Vũ. Lòng Nghê Già cảm thấy thật nặng nề, mặt ngoài không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ lui về phía sau một bước, lễ phép cười: “Bác sĩ?” Khương Hoàn Vũ theo thói quen hơi nhăn lông mày, mỉm cười: “Tiểu thư Nghê Già, tôi là bác sĩ tâm lý Khương Hoàn Vũ.” Người đàn ông này, kiếp này cô hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh ta nữa. Nghê Già giật nhẹ khóe miệng: “Tôi còn có chút việc, buổi hẹn này đành bỏ vậy.” Nói xong thì lập tức muốn vòng qua anh ta đi ra ngoài. Không nghĩ đến anh ta lại nghiêng người cản lại, chắn trước cửa, cười thật ung dung, có chút ý thăm dò: “Bạn của Việt tiên sinh, tôi làm sao dám thất lễ?” Xem ra Việt Trạch vì không muốn tạo áp lực cho Nghê Già, cũng không nói ra quan hệ của bọn họ, như vậy càng tốt. Nghê Già cau mày, ngữ khí lạnh mấy độ: “Thái độ ép buộc này của anh, không phải là thất lễ sao?” Khương Hoàn Vũ nhìn cô một cái, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư Nghê Già có phải từng gặp tôi không?” Lòng Nghê Già chấn động, đã có suy đoán, nhưng hờ hững mỉm cười: “Không có, lần đầu gặp.” “Vậy tại sao bài xích tôi?” Khương Hoàn Vũ nhìn cô chằm chằm, “Giống như, cô rất ghét tôi.” Anh ta quan sát cô nãy giờ, thấy cô sau khi lật xem sách và CD thì lập tức muốn đi ngay, tất cả đều thật rõ ràng. Nghê Già cụp mắt, linh cảm càng vững chắc, anh ta cũng sống lại. Người này xuất hiện quá đột ngột, cô không hề có bất kỳ chuẩn bị nào, cho nên vừa rồi mới để lộ sơ hở. Có thể đoán được, sau khi anh ta biết Nghê Già muốn tới, thì lập tức bố trí phòng làm việc như vậy, rồi quan sát tất cả phản ứng của cô. Còn tiếp tục làm bộ cũng chẳng có tác dụng. Nghê Già ngước mắt nhìn anh ta, rất bình tĩnh: “Nếu anh đều biết, còn giả bộ làm gì?” “Già Già,” Khương Hoàn Vũ cũng bỏ mặt nạ xuống, trong lúc nhất thời vừa áy náy lại đau lòng, “Là anh sai. Anh ngu ngốc, anh nhất thời hồ đồ. Mãi cho đến khi ấy em nhảy lầu anh mới biết mình khốn nạn đến mức nào. Lần này anh chỉ muốn bù đắp cho em, cho anh một…” “Đủ rồi.” Nghê Già không nhịn được cắt ngang lời anh ta, “Sống lại còn tìm tôi làm cái gì? Bù đắp áy náy của anh, hay là thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng của anh? Muốn nội tâm được giải thoát và thoải mái hơn? Thật xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ đó, cũng không có hứng thú chăm sóc nội tâm yếu đuối của anh. Anh áy náy, dựa vào cái gì kêu tôi đến trả!” Khương Hoàn Vũ nhìn thấy Nghê Già muốn đi, vội vàng kéo cô: “Già Già, hai chúng ta đều đã sống lại, chẳng phải là cơ hội do ông trời ban cho sao? Chẳng lẽ không thể nói chuyện?” Tình cảm không còn, hồi ức đã quên, nhân duyên cắt đứt, mọi người đều chết, anh còn muốn nói chuyện? Ai muốn nói chuyện với anh?? Tròng mắt Nghê Già tối sầm lại, xoay người đá ra một cước rất mạnh. Anh ta không kịp đề phòng, ngã mạnh lên cửa, ngã rầm xuống đất. Anh ta bình tĩnh nhìn cô, không có kinh ngạc hoặc phẫn nộ, chỉ có bi thương, khổ sở, và cực kỳ hối hận. Nhưng đối với ánh nhìn của anh ta, lòng Nghê Già không có nửa điểm gợn sóng. “Khương Hoàn Vũ,” cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, giọng nói không buồn không vui, cũng không có yêu hay hận, “Anh không biết, vật đổi sao dời là sao à?” Nghê Già nhìn thảm cỏ xanh lục ngoài cửa sổ, thất thần trong chốc lát. Cô biết rõ cách làm người của Khương Hoàn Vũ, là kiểu nhân vật senpai dịu dàng tốt bụng, nhẹ dạ, đối với ai cũng tốt, nhưng cũng xấu ở chỗ, đối với ai cũng tốt. Chỗ nào cũng đều tốt, chính là không có sức đề kháng với Mạc Doãn Nhi. Cô biết lúc này anh ta áy náy và sám hối là thật, nhưng thế thì đã sao. Nghê Già trong quá khứ đã chết rồi, nếu như dễ dàng tha thứ như vậy, vậy những tổn thương trước đó, chẳng phải là chuyện cười? “Anh sống lại là vì ai, cũng không có quan hệ với tôi. Nhưng tôi sống lại, tuyệt đối không phải vì anh.” Nghê Già không có một chút cảm xúc, lãnh đạm đến mức lòng của Khương Hoàn Vũ ảm đạm đi, anh ta muốn bắt lấy cô, nhưng cô đã xoay người rời đi, “Già Già!” Anh ta ngồi dưới đất, còn chưa kịp đứng lên, bi thương gọi lại, “Nhưng trên thế giới này, chỉ có một mình anh biết em đã trải qua những gì, chỉ một mình anh biết hết thảy nỗi đau của em, chỉ một mình anh!” Bước chân Nghê Già dừng lại, sắc mặt chuyển lạnh: “Vậy thì sao? Biết, nhưng không làm gì cả; càng có tội.” Anh ta gần như tuyệt vọng, run rẩy: “Em không muốn biết kết cục của Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên sao?” Nghê Già đứng định, im lặng không lên tiếng, nửa giây sau: “Không cần, biết kiếp này là đủ rồi.” Cô không quay đầu lại rời đi. Mà Khương Hoàn Vũ chán nản dựa lên cửa, tràn đầy đau thương. Tuy rằng lần gặp gỡ này khiến cho Nghê Già cảm thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không bị anh ta ảnh hưởng đến tâm tình, chỉ xem như một người qua đường mình đã từng quen. Anh ta và cô đã sớm không dính dáng gì với nhau nữa rồi, cô muốn quan tâm, là kiếp này của mình. Thứ bảy, đại thọ bảy mươi tuổi của cụ Việt. Có người nói ông nội Việt không thích náo nhiệt, chỉ muốn ở bên người nhà, nhưng sau khi nghe Việt Trạch nói sẽ dẫn Nghê Già sang, có lẽ là tâm trạng muốn trưng bảo vật, ông cụ quyết định mời thân bằng hảo hữu bốn phương, làm một đại tiệc mừng thọ thật long trọng. Nói là tiệc mừng thọ, thực tế là muốn cho mọi người xem mặt bạn gái của Việt Trạch. Cho nên khi Nghê Già vừa đến trình diện đã nhìn thấy danh môn chính khách của các gia tộc lớn hay những người nổi tiếng tuy biết mặt nhưng không quen cũng không ngạc nhiên. Dù sao Việt gia rất kín tiếng, ít khi mở tiệc, hiếm thấy có một cơ hội, đương nhiên đều tranh nhau tham gia, cũng tiện thể nịnh bợ. Nhìn thấy hai mươi bộ quà lễ xếp thành hàng ngang trong phòng tiệc nhưng vẫn còn chật ních người xếp hàng, Nghê Già không khỏi thầm than: Đây là muốn thu bao nhiêu “lòng thành” đây. Quá nhiều người đến, những người thân thiết đều được mời vào phòng trong. Nghê Già chỉ vừa bị Việt Trạch dẫn đi qua phòng khách, cũng đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt: Việt Trạch có bạn gái? Đó không phải là tiểu thư nhà họ Nghê à? Đúng là cặp đôi hoàn mỹ, khiến cho lòng người phức tạp. Sau khi vào phòng trong, tất cả tiêu điểm đều nằm trên người bọn họ. Không ít bậc bề trên của các nhà âm thầm thở dài, đang chuẩn bị giới thiệu con cháu mình với ông nội Việt, mà thế nào chớp mắt Việt Trạch đã có bạn gái rồi? Đã vậy người ta còn là tiểu thư Nghê gia, lễ phục váy ngắn màu trắng buộc eo, đầu bob ngang vai cài băng đô trắng, nhìn đáng yêu như nàng tiên nhỏ, lại trong sáng như cô công chúa nhỏ. Cô gái vốn rất xinh đẹp, cười lên càng rực rỡ, đứng bên người Việt Trạch, quả thật như một đôi trời sinh. Lại nhìn lại, Việt Trạch cưng chiều cô gái vô cùng, từ đầu đến đuôi đều nắm tay không buông, như sợ bị người cướp đi. Lại nói, ở đây có ai từng thấy thiếu gia Việt gia lãnh đạm đến bão giông cũng bất động mà lại mỉm cười dịu dàng vậy chưa? Cứ nhìn cô gái kia mãi, giống như hận không thể tan chảy cô vậy? Mọi người vừa cảm thán vừa tiếc nuối cho con cái nhà mình, lại thấy Việt Trạch, sau khi dời ánh mắt khỏi cô bé, lập tức trở nên lãnh đạm, quả thật trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Ngay cả như thế, ông nội Việt cũng bị nụ cười và nhu tình thỉnh thoảng hiện ra của cháu trai làm cho chấn động. A Trạch nhà ông ghét nhất là tiếp xúc thân mật với người khác mà lại sẽ nắm tay con bé, A Trạch xưa nay không đổi vẻ mặt lại nhiều lần nở nụ cười, với con bé, nói chuyện cũng dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng. Cái này gọi là khi người ta yêu đây; Yêu nhau là có thể kết hôn, kết hôn là có thể sinh em bé nhé; Không đúng, đã thời đại khác rồi, không kết hôn cũng có thể sinh con; Đáy lòng ông nội Việt càng hiếu kỳ, ừm, cháu trai bảo bối của ông không biết có thể, ừm, tóm được con bé? Hiện tại tư tưởng của bọn trẻ rất phóng khoáng, cũng nên sớm… Sinh nhật lần này đúng là rất vui không phải sao? Nghê Già rất ngoan ngoãn, ngọt ngào chào hỏi: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Ông cười ha hả gật đầu liên tục, nghĩ thầm món quà sinh nhật tốt nhất hôm nay chính là Nghê Già Già cháu đấy. Lát nữa bà cụ Nghê Cẩn cũng đến, ông nhất định phải thương lượng với bà, đóng gói buộc nơ mang con bé đáng yêu Nghê Già Già này về nhà họ Việt. Chỉ cần có thể cưới được con bé có thể khiến cho cháu trai ông cười hiền từ này về nhà, nhà họ Việt bọn họ không cần đồ cưới, còn sẽ đưa rất nhiều sính lễ. Ông nội Việt bắt đầu làm phép toán, phải dùng bao nhiêu bất động sản, cổ phiếu tài chính, mới có thể mua Nghê Già Già về đây? Bất kể như thế nào, vẫn phải có tiền đặt cọc. Vì lẽ đó, ông cười khà khà: “Nha đầu Già Già, xem ra viên Lệ Công chúa kia cuối cùng vẫn trở về tay cháu thôi.” Lời còn chưa dứt, nội sảnh nháy mắt trở nên yên tĩnh, lời này có nghĩa là, Việt lão gia chọn Nghê Già làm cháu dâu? Đây cũng quá… Ánh mắt của mọi người, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, hoặc xem thường, hoặc không cam lòng, toàn bộ tụ tập trên người Nghê Già, chờ xem tiểu nha đầu đáp lời như thế nào. Mà ngay cả Việt Trạch cũng có chút bất ngờ, anh hoàn toàn không ngờ tới ông nội sẽ nói ra những lời này, lời này có khác gì “Nghê Già sau này sẽ gả đến Việt gia” đâu. Việt Trạch có chút căng thẳng, phỏng chừng Nghê Già bị dọa sợ rồi. Nhưng khi nhìn sang, lại thấy Nghê Già vẫn nở nụ cười ngọt ngào như trước, khuôn mặt nhỏ nanh ta trắng nõn có chút đỏ, mím môi nở nụ cười, nói: “Cảm ơn ông. Bây giờ nhìn lại, viên kim cương kia và điệu nhảy sau đó, chính là duyên phận của cháu và A Trạch.” Nói xong, người còn không tự chủ được nhích về phía Việt Trạch. Môi Việt Trạch khẽ cong, không che giấu được nụ cười hạnh phúc. Ông nội Việt nhìn ở trong mắt, càng hài lòng hơn. Nhưng ánh mắt những người chung quanh thì càng lúc càng trở nên phức tạp, có mỉm cười chúc mừng, có không mấy quan tâm, cũng có không mấy vui vẻ. Ví như, Bộ mặt ẩn nhẫn khổ sở của Tống Nghiên Nhi, mấy ngày nay cô ấy đều như thế, không biết đang buồn khổ cái gì; Tưởng Na thì cười đến thống khổ, mặt oán độc như nguyền rủa ai; Nghê Già chỉ để ý đến hạnh phúc của bản thân, giống như không nhìn thấy. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy hai ông cụ nhà họ Ninh ngồi cạnh nhau, một người thì khuôn mặt bình tĩnh nhưng khí độ bất phàm, người kia thì mặc dù cười nhưng biểu hiện có chút không thật. Nghê Già suy đoán, người trước chỉ sợ là ông của Ninh Cẩm Hạo, mà người còn lại là ông của Ninh Cẩm Niên. Đúng như dự đoán, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người của Ninh Cẩm Hạo, vẫn nghiêm túc, thận trọng, lạnh như băng như ngày đó, đang nói gì đó với ông của anh ta, mặt không chút cảm xúc nhưng rất cung kính. Nghê Già thổn thức trong lòng, sự cảm kích của cô đối với Ninh Cẩm Hạo sẽ vẫn giữ trong lòng, nhưng cô biết rõ, nó chỉ nhàn nhạt như nước, không có tình yêu. Nghĩ đến đây, không khỏi lại lo lắng, cô nhất định phải phá tan Ninh gia, nhưng làm sao để Ninh thị và công ty năng lượng Ninh gia chặt đứt quan hệ bây giờ? Nói cách khác, làm thế nào để cắt đứt sự liên hệ giữa Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Hạo, khiến cho nhà chính Ninh thị không cứu viện Ninh gia? Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến đi. Lúc ăn cơm, Việt Trạch theo ông nội ra ngoài phòng khách nhận rượu chúc mừng, Nghê Già thì ở lại bên trong nội sảnh ăn cơm, chơi với Khiêu Khiêu và Đường Đường. Tần Cảnh thấy thế, cười: “Thích như thế, thì tự sinh mấy đứa đi.” Nghê Già trừng cô: “Thật nhỏ mọn, em mới chơi chút đã nói em rồi. Trong bụng chị không phải còn một đứa nữa sao.” Có lẽ vì mọi người ngầm thừa nhận cô có khả năng là nữ chủ nhân tương lai của Việt gia, nên đều chạy đến bắt quàng làm họ kính trà cô, ngược lại, cô vô cùng mất hứng. Khi đi ngang qua một bàn, cô nhìn thấy những người áo đen thường đi theo Việt Trạch đang ngồi thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc ăn bánh kem. Nghê Già chỉ liếc nhìn một cái, kết quả một đám người lập tức đứng dậy, miệng còn dính bơ, đồng thanh nói: “Chào chị dâu!” Nghê Già: ⊙﹏⊙b Lúng túng xoay người, kết quả phát hiện Tống Nghiên Nhi ở phía sau cô, nâng ly rượu, trong nụ cười mang theo nhàn nhạt cô đơn: “Già Già, cậu có bạn trai, chúc mừng cậu.” Nghê Già cụng ly với cô ấy, mới nói: “Gần đây bận quá, không có đi gặp cậu, bác khá hơn chưa?” “Bác sĩ nói tốt hơn chút rồi, nhưng không biết khi nào mới tỉnh.” Tống Nghiên Nhi nói xong, cụp mắt xuất thần một lát, “Đúng rồi, cảm ơn cậu đề cử mình đi diễn bộ phim mới của cậu.” “Mình nói rồi, là do cậu diễn tốt.” Tống Nghiên Nhi lần nữa cong môi, có chút vui vẻ, “Trải qua chuyện ở Macao, mình đã hiểu rõ rồi, vì người khác mà làm cho bản thân thành bộ dạng kì quái như thế thật quá ngu ngốc. Mình vẫn nên tập trung vào diễn phim thì hơn. Chuyện buôn bán, giao cho người có thể tin là được. Còn báo thù, trước tiên phải cải thiện bản thân đã.” Nghê Già nghe câu trước, nguyên bản còn muốn trấn an, nhưng câu sau lại khiến cô cảm thấy khó hiểu. Đang muốn hỏi rõ, thì có người ôm hông của cô, cảm giác quen thuộc từ phía sau ập đến, quay đầu thì thấy khuôn mặt ôn hòa của Việt Trạch: “Có chút việc.” Việt Trạch nhìn về phía Tống Nghiên Nhi, không có biểu cảm, ngữ khí lẳng lặng: “Mượn người một chút!” Dứt lời, một tay đã kéo Nghê Già đi rồi. Tống Nghiên Nhi bình tĩnh nhìn bóng lưng của bọn họ, lần nữa nhấp một hớp rượu, lần này, cổ họng vừa đắng lại khô. Cô còn nhớ rõ cảm giác bất lực và tuyệt vọng lúc nghẹt thở đến chết khi rơi xuống biển, nhưng có người cứu cô, cơ thể kiên cường mà ấm áp, nói với cô đừng sợ, anh bên cạnh em. Cô cho rằng mình thật may mắn khi nhìn thấy sự dịu dàng của người đàn ông lãnh đạm ấy, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh vẫn lạnh lùng đến cực điểm, khiến cho cô cảm thấy mình chỉ nằm mơ, tưởng tượng ra một vòng ôm ấm áp có thể dựa vào để sưởi ấm. Mãi cho đến tận mấy ngày hôm trước, mộng cảnh và hiện thực đồng thời bị đánh vỡ. Lúc cô đang định ra ngoài, thì nhìn thấy xe Việt Trạch dừng ở cửa, lập tức nhìn thấy bóng dáng chính trực của anh. Không biết sao cô bỗng cảm thấy vui vẻ, muốn tiến lên chào hỏi anh, nhưng tiếp đó Nghê Già lại xuống xe. Khi Nghê Già xuống xe, giày cao gót mất thăng bằng, ngã vào lồng ngực anh, mà anh ôm cô ấy không muốn buông tay. Lúc đó cô mới biết, thì ra người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt đó, cũng có một mặt dịu dàng như thế, sẽ cố chấp muốn xoa mặt Nghê Già, sẽ cố chấp tranh với ngọn gió mùa hạ, xoa tóc của cô ấy. Còn có thể, hôn cô ấy mãnh liệt đến quên cả trời đất. Cô ấy nhón chân, ôm lấy cổ anh, anh khom người, ôm lấy vòng eo của cô, cơ thể hai người dính sát vào nhau, giống như anh muốn cô ấy hòa làm một với anh. Thì ra, ở nơi không ai nhìn thấy, anh sẽ thân mật sẽ hiền hòa, nhưng chỉ cho một mình Nghê Già thấy. Thì ra mọi chuyện xảy ra dưới biển, bàn tay cứu cô trong cơn bão, đều là vì Nghê Già. Hồn phách thất lạc của Tống Nghiên Nhi bay trở về, nằm nhoài bên giường của mẹ khóc rất lâu. Nhưng mẹ không tỉnh, cũng không an ủi cô. Tống Nghiên Nhi rất không cam lòng, trước đây Nghê Già chỉ là tùy tùng của cô, tại sao cô ấy dần có được tất cả, mà mình thì mất đi hết thảy? Lòng càng lúc càng đau. Có chút tình cảm, nhất định chỉ có thể chết ở trong lòng. Bây giờ, cô, danh dự đã mất, cuộc sống cũng hỗn loạn, có tư cách gì đi hy vọng xa vời? Đã sớm không sánh bằng Nghê Già, dựa vào cái gì đi mơ ước thứ thuộc về cô ấy? Trước đây rõ ràng không phải bị động bất đắc dĩ như vậy, phải làm sao để thay đổi? Nếu như ngày ấy nghe lời Nghê Già, đừng chăm chăm để ý kẻ khác, liệu có thể giống như Nghê Già, có được hạnh phúc thuộc về bản thân chăng? _______________________________ Tiểu kịch trường: Có một con chó nhỏ tên là Việt Tiểu Trạch, nó thích một con nhím, tên là Nghê Tiểu Già. Nó muốn chơi với con nhím, nhưng con nhím chỉ thích ngủ thôi, ngày nào cũng nằm ngáy o o trên cỏ, xung quanh thì toàn là gai, chỉ lộ ra có cái mũi nhỏ mềm mại. Chẳng để ý đến nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]