Việt Trạch làm sao biết cô ở ký túc xá, mà ngay cả số điện thoại cũng biết?
Nghê Già nghi hoặc, tùy tiện chọn một cái quần dài bằng cotton mặc vào, rồi đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, thấy Việt Trạch đang đứng dưới tàng cây Hông đối diện, hai tay đặt trong túi quần jean, hơi cúi đầu, an tĩnh lại nội liễm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghê Già luôn cảm thấy cảnh tượng người đứng chờ dưới ký túc xá, rất vi diệu.
Đứng bên đường, cô lơ đãng dừng bước chân, quan sát anh một cách cẩn thận, người thanh niên trong gió đêm, thân hình cao lớn, áo sơ mi trắng mặc trên người rất dễ nhìn.
Ở độ tuổi này, anh hẳn phải là đàn anh trong trường đi!
Lúc này đúng là thời gian tự học, cửa ký túc xá người đến người đi, từ trước đến nay anh đi đến đâu đều rất bắt mắt, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Chẳng qua, anh rũ mắt, che giấu suy nghĩ, cả người bình tĩnh thong dong, giống như ký túc xá ồn ào náo nhiệt lúc này, với anh, cũng chỉ là một mảnh yên bình.
Nghê Già từ từ đi qua, đến trước mặt anh, đứng yên.
Anh nâng mắt, lập tức đối diện cô là một đôi mắt đen nháy trầm tĩnh. Nghê Già khẽ run, đôi mắt trầm tĩnh như vậy, rất khó để người khác nắm bắt.
Nghê Già cũng thật im lặng, không nói tiếng nào, không xấu hổ, không nóng nảy, không hoảng hốt, nhìn thẳng anh.
Giống như biểu thị, anh không nói, tôi cũng không nói.
Sóng ngầm trong mắt Việt Trạch chợt lóe, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nu-phu-luc-tra-nu-bach-lien-hoa/655182/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.