Nghê Già cười nhạt, không nhanh không chậm đáp:
“Tôi chỉ biết cô thích cướp bạn trai bạn học, không ngờ ngay cả người nhà người khác cô cũng muốn cướp? Thích đồ của người khác vậy sao? Nhưng cô và mẹ cô vốn làm gì có chỗ trú chân, bây giờ cái gì cũng chiếm được rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Lời nói nhẹ nhàng, ý nhắn nhủ bên trong lại như tát vào mặt người: hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi này hèn kém mà tham lam, đã may mắn được làm tu hú chiếm tổ chim khách ở hai nhà Nghê Tống rồi, mà còn không biết thỏa mãn.
Nghê Già không nói nặng lời, ánh mắt lại hiện ra hết sự khinh khi: “Mạc Doãn Nhi, vào nhà họ Tống rồi, mà còn không buông tay Nghê gia, thật giống cái kiểu giao du với đàn ông một chân đạp mấy cái thuyền của cô! Cô vốn là đứa con hoang chẳng có thân phận gì mà được thành tiểu thư, còn tôi thì chịu khổ thay cô 18 năm trời. Cô không biết ơn tôi, lại còn giả đáng thương oan ức gì trước mặt tôi? Kêu khổ với tôi sao, cô có thể diện hay không?”
Lời nói của cô khiến Mạc Doãn Nhi còn đang định nhỏ nước mắt lập tức cũng phải nín lại.
“Là bà nội không cho cô vào cửa. Bà nói, cô về quá nhiều lần, lần nào về cũng lôi kéo mẹ và em cô lập tôi, cứ thế, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ dung nhập vào được nhà của chính tôi nữa. Mạc Doãn Nhi, cô thật độc ác! Cướp 18 năm tuổi thơ của tôi, còn muốn tiếp tục cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nu-phu-luc-tra-nu-bach-lien-hoa/258129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.