Đinh Hạo giơ tay ôm chặt y vào lòng, khí huyết toàn thân gia tốc lưu hành.
Lần đầu tiên hai trái tim mới thật sự dung hợp với nhau, hai người lẳng lặng không nói gì cả, lúc này thì không lời còn quý hơn lời nói rất nhiều.
Hai người có biết bao sầu ai và biết bao vui mừng, đều thể hiện trong giây phút thầm lặng này. Họ đã đắm mình trong một cảnh mộng đẹp tuyệt vời, huyền ảo thần kỳ và hân hoan vô tả.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Đinh Hạo mới cất tiếng nói nhỏ:
– Mai muội, muội cảm thấy hạnh phúc chứ?
Mai Ánh Tuyết nói:
– Hạo ca, tiểu muội cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
– Mai muội, tạo hóa vẫn hậu đãi hai chúng ta, nhưng còn Tiểu Hương ...
Bỗng Mai Ánh Tuyết đẩy nhẹ Đinh Hạo ra, lui lại cạnh giường, rơm rớm nước mắt. Đinh Hạo nghiêm sắc mặt nói:
– Mai muội, lai lịch của muội có thể nói cho huynh biết được rồi chứ?
Mai Ánh Tuyết lau khô nước mắt, cười bí hiểm nói:
– Hạo ca, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Đinh Hạo cau mày:
– Tại sao lại như vậy?
– Tất nhiên là có lý do rồi.
– Nhưng làm thế thì khó chịu lắm.
– Thì Hạo ca hãy chịu khó thêm một khoảng thời gian nữa đi.
Đinh Hạo không còn cách nào khác hơn, đành cười nhạt trỏ tay vào bao vải đầu giường nói:
– Mai muội còn nhớ cái túi đó không?
– Đương nhiên là còn nhớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327617/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.