Đinh Hạo vừa xúc động vừa ra vẻ hoang mang nói:
– Chẳng có chi cả, Phương Bình, sư phụ của ngươi chính là Hứa Xuân Nương chăng?
Phương Bình gật đầu, u sầu thở dài, giây lát sau mới nói:
– Vâng, người ở chốn giang hồ không ai biết đến danh tự này cả.
Ngay lúc này, Đinh Hạo vô tình quay người nhìn ra giữa hồ, bỗng thấy chấm chấm sóng nước tung tóe có một chiếc thuyền từ từ lướt tới, khẩn trương nói:
– Phương Bình, ngươi nhìn xem ai đã đến kìa?
Phương Bình xoay người sang nhìn, nói giọng hấp tấp:
– Nhị chủ nhân, chính là quản gia Mẫn đại nương, người mau rời khỏi đây, chớ để y trông thấy người!
Đinh Hạo lượn mình ẩn vào đám cỏ lau, trầm giọng nói:
– Bây giờ ta đến Cách Thế Cốc làm việc ngay, ngươi cứ chờ đợi tin tức của ta! Dứt lời, chẳng đợi Phương Bình trả lời gì hết, vội vàng phi thân mà đi, tâm tư của hắn trầm trọng vô cùng, chuyến đi này có thành công hay chăng, hắn không dám quả quyết chút nào cả.
Khoảng cách mười dặm đường, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, thì Đinh Hạo đã chạy đến nơi, hắn do dự đứng nhìn Cách Thế Cốc trước mắt, chẳng biết nên công khai vào cốc hay là đi bằng con đường bí đạo vào cố đã được thạch lao lão nhân chỉ dẫn hôm trước? Nếu muốn công khai vào cốc ắt phải chế phụ được Tố Y Tiên Tử Hứa Mị Nương, còn vào cốc bằng bí đạo tuy miễn được đôi chút cản trở, nhưng vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327612/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.