Uy Linh Sứ Giả mỉm cười nói:
– Toan Tú Tài, ngươi còn gì nói nữa?
Đinh Hạo suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói:
– Cô nương cho tại hạ nói thêm một điều nữa được chăng?
Uy Linh Sứ Giả ra vẻ thông minh cười nói:
– Chắc ngươi muốn xin tội cho Tường thái y chăng?
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Cô nương thông minh tột đỉnh, đoán được tâm ly của tại hạ ngay...
– Chớ tâng bốc ta làm gì vô ích, ngươi cứ nói đi?
– Cô nương dẫn Tường thái y đi, có vẻ không mấy hay lắm, nếu quả thật Cửu Diệp Linh Chi đã bị mất cắp, cô có bắt ông đi cũng chẳng có lợi gì cả.
– Ngươi muốn nhúng tay vào việc này chăng?
– Không phải thế, tại hạ chỉ góp ý thôi.
– Nếu Linh Chi này vẫn còn mà y chỉ thối thác nói là bị mất cắp thì sao?
Tường Quang Ngạn lớn tiếng nói:
– Lão phu không phải hạng người ăn nói hồ đồ như thế!
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Theo nhận xét của tại hạ, quả thật Tường thái y chẳng có ý nói dối...
Má phấn của Uy Linh Sứ Giả bỗng tái mét, nói:
– Những vật trân quý thế này ắt phải cất giấu nơi kín đáo, mà Tường thái y không phải hạng người tầm thường, bọn trộm cướp cắp thường nào dám dòm ngó tới, đồng thời bản sứ giả vâng lệnh đến cầu vật này chỉ vì để cứu người, chớ chẳng phải đoạt lấy của người, chẳng thiết giá cả, công bằng trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327526/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.