Tố Vân mỉa mai nói:
– Chao ôi! Những bộ xương nằm đó đều là những bậc đại trượng phu, đại anh hùng, cuối cùng cũng thành cát bụi, khí phách anh hùng đều đem xuống âm phủ cả đó.
– Hừ, dung mạo sắc đẹp chẳng lẽ không tàn phai sao?
– Toan Tú Tài, ngươi chỉ cần gật đầu một cái thì sẽ ra khỏi được địa ngục mà lên chốn thiên đàng, còn bằng không thì coi như là trong giang hồ đã không còn có Toan Tú Tài nữa rồi đó.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Nói nhiều vô ích.
Tố Vân cau mày nói:
– Đến con sâu con kiến còn ham sống, huống chi là loài người. Chết vinh có gì hay hơn sống nhục đâu, ngươi thử nghĩ lại đi.
– Khỏi cần suy nghĩ nữa.
– Toan Tú Tài, ngươi chẳng những chua mà còn thối nữa...
– Ha ha, đúng là chủ nào tớ nấy, thầy trò các ngươi chỉ làm cho ta muốn ói mửa mà thôi.
Tố Vân nộ khí xung thiên, ả cười gằn nói:
– Được lắm, thế thì mi cứ ở đó mà chết, nhưng trước khi chết ta cũng sẽ cho ngươi nếm chút mùi, để hả cơn giận của ta.
Dứt lời ả đóng cửa thạch lạo lại, chung quanh lại trở về bóng tối mịt mù.
Thình lình ông lão ở gian bên cạnh lên tiếng:
– Hảo tiểu tử, lão phu thích cái tính cách ngang tàng anh hùng của mi rồi đó.
Đinh Hạo không buồn trả lời. Ông lão lại nói tiếp:
– Ta đã chịu nói chuyện với mi rồi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327508/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.