Đinh Hạo cả kinh, công lực của Bạch Mi hòa thượng thật là quái gở.
Thân người Diệp Mậu Đình run lẩy bẩy, gã “OÏe” một tiếng rồi phun ra một bụm máu tươi, lảo đảo té ngồi xuống cát.
Bạch Mi hòa thượng cười nham hiểm rồi chụp lấy thanh kiếm của Diệp Mậu Đình, hướng vào ngực y đâm tới.
Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vọng ra:
– Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, sao lão cay độc đến thế?
Bạch Mi hòa thượng thu kiếm, xoay đầu lại thì thấy có một thư sinh anh tuấn đã đến sau lưng từ lúc nào không hay, theo công lực của lão mà cũng không nhận biết được sự có mặt của y thì võ công của y có thể nói là thật đáng sợ. Lão vội nói:
– Thí chủ nói vậy là sao?
– Chẳng sao cả, chẳng qua tại hạ không nhẫn tâm thấy đại sư tàn hại võ lâm đồng đạo mà thôi.
– Sao lại gọi là tàn hại?
– Thế thì là gì?
– Thí chủ là ai?
– Tại hạ là Toan Tú Tài, vô danh tiểu tốt.
– Môn hạ của ai?
– Xin thứ lỗi không thể phụng cáo.
– Người này là kẻ đại ác, lão tăng chỉ thế thiên hành đạo mà thôi.
Nếu Đinh Hạo chẳng rành sự việc thì đã bị gương mặt từ bi của lão đánh lừa, hắn lạnh lùng nói:
– Đại sư quả có lòng từ bi, tiếc rằng sự việc nãy giờ tại hạ đều trông thấy hết cả rồi.
– Thí chủ hiểu lầm như vậy thì lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327439/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.