Đây là thời đại hoàng kim của mũ rộng vành hay gì? Cả một biển tu sĩ đội mũ, Diệp Quan Tiêu phải nhận diện tông môn thông qua các trưởng lão.
Huyễn Nguyệt Tông và Dược Tiên Cốc còn bỏ luôn thiết kế mũ đặc trưng có dấu hiệu của tông môn.
Bỗng nhiên họ thấy mũ rộng vành thuần túy có vẻ tốt hơn, người ngoài sẽ không phân biệt được đệ tử nhà mình là ai.
Làm chuyện xấu xong, cứ thoải mái mượn danh nghĩa đồng môn, không sợ lộ.
Linh Sơn chót vót hiểm trở, mây giăng mịt mùng.
Ngọn núi này quanh năm tuyết phủ, duy hôm nay địa hỏa bùng lên khắp nơi.
Các môn phái dưới sự tổ chức của ngũ đại tiên môn, lần lượt đứng ở khu vực an toàn.
Ninh Vi nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá, dù có khăn che mặt nhưng đệ tử thân truyền Vân Thần Tông xưa nay mỗi người một phong cách, rất dễ nhận ra.
Nàng huýt sáo một tiếng trầm bổng với đám đệ tử thân truyền.
"Ninh tỷ tỷ…"
"Giáo chủ!!"
Cách gọi trước có thể chấp nhận được, cách gọi sau thì… các ngươi hô lên xong tự nghe có thấy hợp lý không?
Sở Anh và Yến Nghiêu đi tới, đồng loạt đặt tay lên vai Ninh Vi, nhại lại:
"Ninh tỷ tỷ…"
"Giáo chủ?"
"A a a a…”
Ninh Vi không chịu nổi, nổi hết da gà.
Hai người nhếch miệng cười ma mãnh, nhưng bọn họ vui mừng hơi sớm.
"Kính chào hai vị phó giáo chủ!"
Sở Anh & Yến Nghiêu: "..."
Thực ra không cần chào lắm đâu.
Ninh Vi khẽ ho một tiếng, nhìn đám tu sĩ tiến lại gần mình, lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666687/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.