Ninh Vi đã mất liên lạc với tu chân giới quá lâu, nhiều chuyện đã phát triển thế nào nàng thực sự không rõ.
"Khặc khặc khặc, Ninh đại nhân cũng có lúc vô tri!"
Nhiếp Tuyền nhảy xuống từ trên cây, cười đắc ý.
Sở Anh bênh vực, chép miệng:
"Nói cứ như ngươi biết vậy, tiểu long trong trứng?"
Lúc mấy đệ tử thân truyền đi phiêu lưu, tiểu sư muội này còn chưa nở đâu.
Nhiếp Tuyền vẻ mặt cứng đờ, nghiến răng giậm chân bước tới.
Tiểu long trong trứng tức giận đầy bất lực, dễ bắt nạt hệt như vị sư đệ nào đó.
Vậy, những người còn lại...
Yến Nghiêu kiên trì, ngẩng cằm nhìn Ninh Vi, quyết tâm lấy lại thể diện.
"Cầu ta đi…”
Ninh Vi không khách khí tặng hắn một cái lườm.
Lục Du Bạch thấy vậy bước tới đẩy Yến Nghiêu ra, quay lại mỉm cười:
"Không cần cầu hắn, để ta giới thiệu."
Yến Nghiêu: "..."
Có mùi cạnh tranh bất chính.
"Vẫn phải dựa vào đồng lõa của trẫm.”
Ninh Vi vô cùng đắc ý.
Tên đồng lõa này làm không công bao lâu mà vẫn không quên gốc, đáng mừng thay, không như mấy sư đệ sư muội ngớ ngẩn vụng về kia.
Lục Du Bạch nói:
"Quy Nguyên Lâm Trạch mỗi dịp mở cửa đều do Tiên Dược Cốc và Huyễn Nguyệt Tông cùng đăng cai tổ chức, đệ tử thân truyền Ngũ Đại Tiên Môn có thể tự do rèn luyện, còn với tu sĩ khác thì có giới hạn cảnh giới."
"Thông thường, nếu số lượng đệ tử thân truyền của Ngũ Đại Tiên Môn tham gia đủ đông, mấy vị chưởng môn sẽ tổ chức một cuộc thi nhỏ, đặt ra phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666663/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.