Vân Hà Trấn.
Khi đến nơi đã là đêm khuya, các gia đình trong trấn đều tắt đèn đi ngủ, đường phố tối om, đang thời điểm nhạy cảm không có bóng người đi đường.
Đoàn người Vân Thần Tông thu phi thuyền vào nhẫn trữ linh, bước vào trấn nhỏ tĩnh lặng.
Từ trường biên giới tiên ma cũng khác biệt, toàn bộ khu vực đều toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Ninh Vi rất có hứng thú, Yến Nghiêu và Lục Du Bạch bình tĩnh quan sát, Sở Anh, Thẩm Hàm Thanh hơi thấp thỏm không yên.
Nhiếp Tuyền nhảy cẫng lên:
"Cảm giác như về nhà!"
Diệp Quan Tiêu túm lấy sừng rồng kéo nó lại.
"Nói có tà ma quấy nhiễu, vậy mà lại yên tĩnh khác thường."
Ninh Vi lặng lẽ phóng ra thần thức bao trùm khắp Vân Hà Trấn, chỉ trong chớp mắt đã đạt tới cực hạn, trên cổ thoáng hiện một vết rạn.
Nàng hơi nhíu mày, thu hồi thần thức.
Chà, cái thân xác vô dụng này.
Nhân tiện, cơ thể ban đầu của nàng đi đâu rồi? Lục Du Bạch nhìn quanh đề nghị:
"Lăng Tiên Tông hẳn đã đến trước chúng ta, đêm nay kiếm chỗ nghỉ ngơi đã, ngày mai hẹn gặp bọn họ."
Những người khác không phản đối, mấy kiếm tu bắt đầu tìm quán trọ trên phố.
Trừ Ninh Vi thích giấu Thập Châu Xuân, ai nấy đều đeo kiếm bên mình, mỗi người một phong cách riêng, ngang nhiên đi lại giữa đường cái, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt.
Ninh Vi gõ cửa một quán trọ, chủ quán khoác áo cầm đèn ra mở.
Khe cửa khá hẹp, chủ quán liếc nhìn Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666638/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.