"Văn Lan." 
 "Tên ta là Văn Lan." 
 Giọng thiếu niên hơi khàn, vì sợ làm bẩn vạt áo của Ninh Thanh Dã, cậu lại co người vào góc tường, gần như hòa lẫn vào bức tường. Cậu nhạy cảm và non nớt, chỉ có đôi mắt đen sáng ngời khiến người ta rung động. 
 Ninh Thanh Dã không biểu lộ cảm xúc, đưa tay ra phía sau. 
 Phong Thanh Ngưng bĩu môi, miễn cưỡng đặt chiếc khăn tay của mình vào tay nàng. 
 Ninh Thanh Dã dùng khăn lau mặt cho Văn Lan. Văn Lan sửng sốt, đờ đẫn nhìn chằm chằm Ninh Thanh Dã suốt cả quá trình. 
 "Vân Thần Tông chờ người." 
 Ninh Thanh Dã đứng dậy, ném xuống một tấm lệnh bài, rồi quay đi cùng Yến Thanh Xuyên và Phong Thanh Ngưng. 
 "Ninh Thanh Dã, tỷ phải đền ta cái mới! Đó là khăn tay ta vừa mua khi xuống núi!" 
 "Thôi nào… được rồi… Ninh sư muội làm gì có tiền? Sư huynh sẽ đền cho muội, để sư huynh mua cho…" 
 "……" 
 Văn Lan đờ đẫn nhìn theo, siết chặt miếng lệnh bài trong tay. 
 Sau đó, cậu khó khăn đứng dậy, bước về một hướng khác, để lộ ra vết thương đẫm máu gớm ghiếc trên lưng. 
 Ninh Thanh Dã không nhìn thấy, nhưng Ninh Vi thì có. 
 A Đài hít một hơi lạnh: 
 "Sao lại thế này? Lúc đó hắn còn chưa tu luyện mà?" 
 Giọng nói của Ninh Vi như nghẹn lại trong cổ họng, há miệng khô khốc: 
 "Hắn… hắn đỡ đao cho ta." 
 A Đài chợt hiểu: 
 "... Bảo sao ngươi để tâm." 
 Cảnh tượng chuyển đổi, màn đen lại một lần nữa buông xuống. 
 Giọng nói bình thản của Ninh Vi truyền vào tai mọi người: 
"Để tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666630/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.