Vân Thần Tông chưa bao giờ keo kiệt trong việc bồi dưỡng đệ tử, thậm chí đệ tử thân truyền ai nấy đều có một thanh linh kiếm thiên phẩm. 
 Điều này không có nghĩa linh kiếm cao cấp là thứ tầm thường, mà đây chính là đẳng cấp của Kiếm Tông có lịch sử vạn năm, căn bản Vân Thần Tông không bao giờ thiếu tài nguyên. 
 Thanh trường kiếm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt, Ninh Vi nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý cuồn cuộn xuyên thẳng vào lòng bàn tay, nàng bình thản vung kiếm, kiếm ý gợn sóng lăn tăn. 
 "Trước là Thiên Thần, giờ lại là Tống Tuyết, sao kiếm của ai nàng cũng dùng được?" 
 Thẩm Hàm Thanh ngừng đánh, kinh ngạc nhìn sang phía bên kia Vấn Kiếm Đài. 
 Sở Anh nói: 
 "Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Sư tỷ căn bản không thể coi là tu sĩ bình thường, các trưởng lão đối với nàng cũng giữ thái độ dè chừng, không biết chưởng môn có tính toán gì". 
 "Tính toán gì ta không rõ, nhưng chưởng môn và Lục sư huynh sẵn lòng cho nàng mượn kiếm, ý nghĩa chẳng tầm thường chút nào". 
 Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh liếc nhau, đều tập trung vào Ninh Vi. 
 Giữa Vấn Kiếm Đài. 
 Hai luồng kiếm khí đen trắng va chạm, tầng tầng lớp lớp, dư uy lan tỏa ra ngoài. 
 Yến Nghiêu không biết nên dùng mấy phần lực, nhìn Ninh Vi đứng gần trong gang tấc mà do dự, trong khi ánh mắt lạnh lùng như băng sương của nàng lại như đâm thẳng vào mắt hắn. 
 "Mất tập trung?" 
Nhân lúc hắn sơ hở, Ninh Vi nắm lấy cơ hội tập trung kiếm khí đẩy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666619/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.