Hai luồng kiếm quang từ hai hướng khác nhau lao tới, đan xen chằng chịt, một luồng bắn trúng thủy long, một luồng đẩy lùi huyền điểu. 
 Trong mắt Sở Anh lóe lên tia vui mừng, lập tức khôi phục lại toàn bộ sức lực và thủ đoạn. 
 Ninh Vi dù làm gì cũng phản ứng cực nhanh, nghe tiếng kiếm là biết có cứu tinh, nàng thong thả lật người trong nước, bơi ngược vào bờ xem biểu diễn. 
 "Phù, cuối cùng cũng có người đáng tin". 
 Cảm giác thư giãn tuyệt đối của hồn phách ngàn năm. 
 Yến Nghiêu vốn cách đây không xa, là người đầu tiên tới chỗ Sở Anh, Lục Du Bạch chậm hơn một chút, hắn đi từ bên bờ chỗ Ninh Vi tới. 
 Lục Du Bạch bước tới cạnh Ninh Vi, tay bấm quyết khống chế linh kiếm, cúi đầu mỉm cười với nàng: 
 "Tiểu sư tỷ không sao chứ? Nếu không giỏi đánh nhau có thể đứng xa một chút, đợi chiến đấu kết thúc ta sẽ giúp tỷ chữa thương”. 
 "... Được". 
 Ninh Vi đi ngang qua Lục Du Bạch, trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng tìm một góc an toàn ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định: 
 "Sớm muộn gì ta cũng có thể tự mình ra tay". 
 Lục Du Bạch không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. 
 Yến Nghiêu ở phía bên kia lại không tinh tế như vậy, một khi đánh nhau thì sư muội cũng kệ, uy lực lúc ra chiêu căn bản chẳng màng tới sống chết của Sở Anh. 
 "Yến Nghiêu tên khốn kiếp kia, muốn chém chết bà đây cứ nói thẳng!" 
 Sở Anh tính khí nóng nảy, không nhịn nổi chửi ầm lên. 
Gặp chuyện thì “sư huynh cứu mạng”, xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666607/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.