Môn phái Vân Thần Tông này rất thích gây chuyện, từ chưởng môn đến đệ tử chẳng có kẻ nào ra gì. Khoác lên mình danh hiệu "Tam Đại Thánh Tông", nhưng nuôi được cả một ngọn núi toàn những con hàng lòng dạ bất chính, ai nấy tiếng xấu ngút trời. 
 Có người nói họ "đạo đức không xứng với địa vị", chẳng đáng mặt Thánh Tông, nhưng chưởng môn Vân Thần Tông chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không bao giờ phản bác. 
 Bởi vì bọn họ thật sự rất... thiếu đạo đức. 
 Giữa yến tiệc tiên môn, Ninh Vân Phồn khẽ nheo cặp mắt phượng, thong thả nhấp ngụm rượu, tai trái vào tai phải ra nghe mấy vị tông chủ khác nói móc. 
 Nhưng đột nhiên, mọi người chuyển hướng sang nhắm vào vị đệ tử thân truyền thủ tịch của Vân Thần Tông. Ninh Vân Phồn không nhịn được, bật cười khẽ. 
 Ánh mắt ông tối lại, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: 
 "Ninh Vi chết 13 năm rồi, các ngươi cũng nhớ nhung cái vị trí này suốt 13 năm. Là Vân Thần Tông ta không còn ai hay kẻ làm chưởng môn ta đây sắp xuống mồ rồi, khiến chư vị bận lòng đến thế?" 
 Ninh Vân Phồn vốn im lặng suốt, giờ cười lạnh giễu cợt khiến không khí yến tiệc bỗng trở nên kì lạ. 
 "Ninh chưởng môn nói đùa rồi, bọn ta chỉ thấy ngài mãi chưa có đệ tử thân truyền…" 
 Một con linh điệp truyền tin từ ngoài điện bay vào, bay lượn xuyên qua đám đông rồi thành kính đậu trên ngón giữa của Ninh Vân Phồn. 
Ninh Vân Phồn ngẩn ra, giơ tay ngắt lời kẻ đang biện giải, đốt ngón tay khẽ nhúc nhích truyền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666603/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.