[Tiêu Dao Tông – Nhân Sinh Quan]
(*Nhân sinh quan: quan niệm, suy nghĩ về sự sống, cuộc sống con người)
Năm đó, khi Đạm Đài Tẫn khảo hạch xong thì thong thả trôi qua, về sau năng lực bốn vị sư huynh Lâm Phong đã không đủ để dạy hắn, Triệu Du liền tự mình dạy bảo Đạm Đài Tẫn.
“Có biết đánh cờ không?”
Đạm Đài Tẫn lắc đầu: “Không ạ”
“Lại đây ngồi, vi sư dạy ngươi.”
Đạm Đài Tẫn ngồi xuống trước mặt Triệu Du.
Triệu Du nói: “Cờ như nhân sinh, nhìn cờ có thể đoán tâm.”
Triệu Du tiên tôn giải thích cặn kẽ cho Đạm Đài Tẫn quy tắc đánh cờ, sư đồ hai người cùng nhau đánh cờ, Triệu Du cầm quân trắng, Đạm Đài Tẫn cầm quân đen.
Đầu ngón tay của thiếu niên tái nhợt lạnh băng, quân cờ màu đen bằng ngọc thạch trên ngón tay thon dài của hắn càng thêm xinh đẹp. Đạm Đài Tẫn rất thông minh, Triệu Du cơ hồ nói qua một lần, hắn liền có thể từ một suy ra ba.
Một lát sau, Đạm Đài Tẫn thua.
Hắn mím môi, mắt đen như hắc diệu thạch dấy lên hứng thú: “Lại tiếp tục.”
Triệu Du liền cùng hắn đánh tiếp một ván, nhìn xem thế cờ, Triệu Du ở trong lòng thở dài một tiếng.
Nhìn cờ đoán tâm, thiếu niên hạ cờ sát phạt âm tàn, không để tâm mệnh của quân tốt, không có chút tâm thương xót, những quân cờ kia ở trên tay hi sinh liên tiếp, trong mắt thiếu niên chỉ nhìn thấy thắng lợi, không từ thủ đoạn, Triệu Du nghĩ đến từ này.
“Cửu Mân, buổi chiều đi Tàng Thư các, tìm quyển sách bìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875459/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.