Tàng Hải kiếm chỉ vào Đạm Đài Tẫn, đỏ vành mắt nói: “Cả đời này của sư tôn sống quang minh lỗi lạc, người tâm thiện nhân từ, coi ngươi như con ruột, ta chưa thấy người đối xử với người nào khác tốt như vậy. Người chữa thương cho ngươi, đưa ngươi đi lãnh ngộ Tiêu Dao đại đồng đạo, truyền tu vi, ban pháp khí cho ngươi, còn căn dặn chúng ta phải bảo hộ ngươi thật tốt, không được để ngươi gục ngã.”
“Thật là “Sư đệ tốt” của ta, ngươi thật sự không có gục ngã, ngươi sa đoạ thành ma, tự tay giết chết sư tôn, dùng chân hoả thiêu đốt tiên khu của người,” Tàng Hải từng chữ lạnh lùng cứng rắn, tay cầm chặt chuôi kiếm, “Thương Cửu Mân, ngươi “khi sư diệt tổ” * (giết sư phụ, phản bội tổ tiên),sát hại phàm nhân, tiên môn, những tội danh này ngươi có nhận không?”
Đạm Đài Tẫn giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, giọng mỉa mai nói “Nhân tội? Thiên địa vạn vật vốn là bình đẳng, dựa vào cái gì yêu ma đạo của ta lại kém các ngươi một bậc. Các ngươi giết ma là trừ gian diệt ác, chúng ta giết tiên lại trở thành thiên lý bất dung. Đều là sinh ra ở thượng cổ, Tiên Ma được cung phụng, hưởng linh mạch thế gian, khai sơn lập phái. Ma mạch bị huỷ, chúng yêu bị trấn áp ở Hoang Uyên, biến thành khô lâu bạch cốt. Tàng Hải, ngươi nói cho ta đây là đạo lý gì chứ.”
Tàng Hải cắn răng “Minh ngoan bất linh*, yêu ma giết chóc hại người, thiên đạo không dung.”
*Thành ngữ ý chỉ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875450/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.