Chương trước
Chương sau
Trong kết giới, Đạm Đài Tẫn cùng Tự Anh đi vào, phía trên Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, Tẩy Tủy ấn xoay chầm chậm, còn hình Thao Thiết quấn quanh lúc ban đầu đã chuyển từ trong suốt sang rõ ràng hơn.
Có chín cánh cửa phân biệt chín hướng, phía dưới thì lớn, bên trên thì thu hẹp dần thành một cái “Tụ Linh đấu” (giống như cái hình hộp chóp nhọn),Tẩy Tủy ấn ở giữa như đấu tranh đi về hướng nào, hút vào linh khí trời đất.
Linh khí không ngừng bị Huyền Hồi trận biến thành ma khí, từ phía dưới tán ra, một lần nữa hòa vào trời đất, cung cấp cho các yêu ma tu luyện.
Xung quanh ma khí cuồn cuộn, tiếng quỷ gào khóc.
Lúc trước Tự Anh huyết tẩy mấy môn phái, dùng để mở Huyền Hồi trận. Rất nhiều tiên hồn bị vây chỗ này, nhiễm ma khí, thành linh hồn trấn thủ Huyền Hồi trận, ngày đêm gào khóc. Đạm Đài Tẫn đưa tay, nắm chặt một sợi tàn hồn, nhận ra hắn: “Hồn phách của Quá Hư chưởng môn”
“Đúng vậy” Tự Anh cười nói “Lão già này tu vi cũng không có đến đâu, vậy mà đến nay hồn phách vẫn không có nhiễm ma khí, ngược lại càng khiến Tự Anh muốn đem hắn luyện thành hồn giữ trận, phí không ít tâm tư.”
Tự Anh quan sát biểu cảm của Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn nắm chặt ngón tay, bóp nát tàn hồn của Quá Hư chưởng môn: “Minh ngoan bất linh”* ( Ý chửi là đồ ngu xuẩn không cần linh hồn.)
Sau khi tàn hồn vỡ vụn, Đạm Đài Tẫn vung tay áo, tán hồn của Quá Hư chưởng môn bay về nơi hẻo lánh, triệt để biến thành ma khí.
Tự Anh che miệng, cười cười lên.
Vốn trong lòng nàng có hoài nghi, Ma Quân đương nhiệm theo lý thuyết phải có sức mạnh ngang với Ma Thần Thượng Cổ, có thể Tà Cốt của Đạm Đài Tẫn đã tiêu tán năm trăm năm trước, nên Tự Anh vẫn lo là tâm hắn còn hướng về những tu sĩ kia.
Bây giờ xem ra, là mình nghĩ nhiều, sinh ra đã mang mệnh Ma Thần, thủ đoạn tàn nhẫn hơn bất kì ai, thực lực cũng làm người kinh hãi.
Hạn Bạt cũng không thể tiện tay mà bóp nát hồn phách của người khác.
“Bây giờ Cửu Chuyển Huyền Hồi trận càng ngày càng cường đại, ở nhân gian hơn phân nửa là ma khí, rất nhanh những ma khí này sẽ đủ để mở ra Trần Phong vạn năm Đồng Bi”
Tự Anh híp mắt nói “Thế nhưng mấy ngày trước, bên trong Cửu Chuyển Huyền Hồi trận giống như là có linh khí tràn ra”
Không thể có chuyện này, mắt thấy sắp có thể mở ra Đồng Bi đạo, lúc này Huyền Hồi trận lại xảy ra vấn đề.
Đạm Đài Tẫn cười lạnh ở trong lòng, lấy ra Trảm Thiên kiếm, Trảm Thiên kiếm bay vào trong cửa của trận pháp, mang ra Ngân Ngư Linh Đang.
Tự Anh thấy Linh Đang, ánh mắt lạnh xuống: “Thì ra là đồ vật của lão già Tiêu Dao tông kia để lại quấy phá”
Đạm Đài Tẫn đem Ngân Ngư Linh đang ném cho ả, đi ra khỏi trận pháp, kết giới phía sau bọn họ đóng lại.
Tự Anh hủy đi Linh Đang, đuổi kịp hắn: “Nghe nói Kinh Diệt đại nhân đêm qua hiến mấy Ma Cơ cho Ma Quân?”
Đạm Đài Tẫn nhìn nhìn Huyết Nha nói: “Ngươi nắm bắt tin tức cũng rất nhanh”
“Thần thiếp cũng không phải là ghen” Tự Anh khoát tay lên vai hắn, những đầu ngón tay được sơn rực rỡ trượt xuống “Chỉ là những Ma Cơ thấp kém, sao xứng với Ma Quân. Ma Quân có thể cho các nàng tu vi, các nàng ngược lại có thể cho Ma Quân gì chứ?”
Tự Anh cười kiểu mị nói: “Thiếp sinh ra từ Thượng Cổ, tuổi thọ cùng trời đất, đợi ngày Đồng Bi mở ra, lục giới đều là yêu ma, thiếp mới là người bên cạnh Ma Quân ngàn vạn năm. Lại nói…”
Tự Anh dừng lại, mị nhãn: “Ma Quân không muốn biết, thượng cổ quạnh quẽ không biết song tu như thế nào… “
Ả còn chưa nói hết lời, bàn tay trên người Đạm Đài Tẫn đột nhiên tê rần.
Tự Anh vội vàng che lại tay mình, cắn môi nói: “Ma Quân”
“Tự Anh” Đạm Đài Tẫn xích lại gần bên tay nàng, giọng mỉa mai nói: “Có cần bản tôn nhắc nhở ngươi, bên trong vẻ ngoài xinh đẹp này của ngươi chính là một… các thể xác mục nát”
Tự Anh biến sắc, ánh mắt lạnh xuống. Vạn năm qua, cho dù mọi người đều biết sự thật này, nhưng xưa nay không ai dám nói trước mặt nàng.
“Hạn Bạt” nói trắng ra, chính là một con cương thi, không có máu, có sức mạnh cường đại, dung nhan đáng sợ.
Thời điểm Tự Anh đi theo Ma Thần Thượng Cổ, liền hâm mộ sức mạnh cường đại của thân thể kia, thế nhưng Ma Thần Thượng Cổ không gần nữ sắc, chỉ có dã tâm.
Ma Quân hiện tại tuổi trẻ lại đồng ý song tu, tất nhiên Tự Anh thèm khát sức mạnh trời sinh này.
Sinh ra đã là chúa tể hắc ám, đây là sự khao khát của biết bao nhiêu người. Nhưng trái tim của người này, so với Ma Thần trước kia càng lạnh hơn, môi hắn lạnh lùng nói, mang theo ngữ điệu khinh thường nhục nhã.

Tự Anh cuộn chặt tay, trong lòng phẫn nộ cùng không cam lòng. Nếu như người khác dám nói những lời như vậy, sớm đã bị nàng chém thành ngàn mảnh. Nhưng người trước mắt nàng hiện tại lại là Quân Vương, ánh mắt lạnh lùng nàng rút đi, một lần nữa lại mang theo ý cười: “Tự Anh đã rõ.”
Đạm Đài Tẫn cong môi lên nói: “Ngươi rất thông minh, so với Kinh Diệt ngu xuẩn kia càng được việc, ngươi dù sao cũng nên rõ ràng, thứ gì nên nghĩ, thứ gì không nên nghĩ.”
Nói xong câu đó, Đạm Đài Tẫn cũng không thấy Tự Anh có biểu cảm gì, biến mất trong rừng.
Hắn trở lại Ma Cung, không ngoài dự liệu, bóng hình nhỏ nhắn kia không thấy nữa.
Đạm Đài Tẫn cất bước đi vào thông đạo được giấu phía sau. Công Dã Tịch Vô bị giam bên trong.
Nơi Đạm Đài Tẫn đi qua, lân hỏa màu lam yếu ớt sáng lên, Đạm Đài Tẫn thản nhiên ngồi xuống trước mặt Công Dã Tịch Vô.
“Thế nào, đã gặp được nàng?” lúc Đạm Đài Tẫn nói những lời này mang theo ý cười, nhưng ánh mắt hắn lạnh vô cùng.
Công Dã Tịch Vô ngước mắt, dưới ánh sáng lân hỏa màu lam làm nổi bật thiếu niên huyền y, hắn tinh xảo xinh đẹp, thần sắc lạnh lùng lộ ra sự chán ghét đối với mình.
“Thương Cửu Mân, ngươi đến cùng muốn làm gì?”
“Thương Cửu Mân?” Đạm Đài Tẫn chống cằm “Bản tôn suýt chút nữa đã quên, ngươi không có kí ức đời trước. Công Dã Tịch Vô, hoặc là gọi Tiêu Lẫm, bản tôn cùng ngươi đánh cược, như thế nào?”
Công Dã Tịch Vô bình tĩnh nhìn xem hắn, phảng phất như nhìn một hạt bụi.
Đạm Đài Tẫn ác ý cong môi lên: “Người như ngươi, sinh ra đã hơn người khác một bậc, được vạn người người ngưỡng mộ. Thế nhưng ngươi đoán xem, nếu như ngươi mất đi linh lực, thành một người bình thường, ở dưới nhân gian, xem xem bọn họ vẫn tôn kính ngươi hay không?”
Công Dã Tịch Vô lạnh lùng nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn cũng không biết địch ý của Đạm Đài Tẫn đối với mình ở đâu mà có.
“Xùy, cẩn thận” Đuôi mắt Đạm Đài Tẫn nhết lên, cười nói “Phàm nhân có đôi khi, so với ta hay yêu ma càng đáng sợ hơn.”
Lúc cười nói, Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, phong ấn linh đài của Công Dã Tịch Vô.
Những xiềng xích trên người Công Dã Tịch Vô bị tróc ra, linh đài bị phong ấn, Công Dã Tịch Vô so với người thường là như nhau, sắc mặt hắn tái nhợt, không nói gì.
Đạm Đài Tẫn thương hại nhìn hắn, nửa ngày không ngăn được cười lên.
Sau một khắc, Công Dã Tịch Vô ban đầu còn không đứng nổi, bên trong tay áo bay ra ngân châm màu vàng, đâm vài tim Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn xem ngân châm, nụ cười phai nhạt. Phía trên có khí tức Tô Tô.
Nghĩ đến việc Tô Tô đã lưu đồ phòng thân cho Công Dã Tịch Vô, Công Dã Tịch Vô lại dùng nó để giết mình. Hắn cúi đầu, đem ngân châm kia rút ra, mặt không biểu cảm vuốt vuốt.
Công Dã Tịch Vô nhắm mắt lại, vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi đã làm gì với tiểu sư muội?”
Trên người Đạm Đài Tẫn cũng mang theo khí tức của Tô Tô.
Những tu sĩ quen biết nhau, tự nhiên cũng nhận ra được khí tức của nhau. Công Dã Tịch Vô xác định người trước mắt này là cố ý.
Đạm Đài Tẫn cười nói: “Ngươi cứ nói đi?”
Sự dối trá bình thản vừa rồi bị phá vỡ, trong mắt Đạm Đài Tẫn, Công Dã Tịch Vô trước giờ lạnh nhạt lần đầu tức giận ngập trời.
Đạm Đài Tẫn cũng không cảm thấy cao hứng, trong lòng hắn âm u lạnh lẻo, không giây phút nào không ghen tị với người trước mặt này.
Mặc kệ là trôi qua bao lâu, vẫn như cũ ghen ghét.
Lê Tô Tô đến bên cạnh mình, luôn luôn là có mục đích. Lúc trước là vì Tà Cốt trên người hắn, hiện tại vì để hủy đi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Cho dù lừa gạt như thế nào, có nhiều thứ như đã được gieo xuống, giống như Diệt Hồn đinh trong tim hắn. Mà Lê Tô Tô vĩnh viễn không có khả năng làm như vậy với Tiêu Lẫm cùng Công Dã Tịch Vô.
Năm trăm năm trước, nàng yêu tha thiết Tiêu Lẫm, năm trăm năm sau, mạng cũng không cần mà đến Ma Vực tìm Công Dã Tịch Vô.
Nhưng mà không sao, Tiêu Lẫm đã là một phế nhân, chỉ cần viên châu còn trên tay mình, chỉ cần trên tay mình có đồ vật mà Tô Tô cần, tâm nàng không trên người hắn, thì người cũng sẽ bên cạnh hắn.
Công Dã Tịch Vô cau mày, tiểu sư muội của hắn, sao lại cùng ma vật này cùng một chỗ?

“Bản tôn không giết ngươi, nhưng sống hay chết, thì xem thử tạo hóa của ngươi.” Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói “Cút đến nhân gian đi, càng xa càng tốt”
Chí ít hắn còn sống một ngày, hắn không muốn Công Dã Tịch Vô xuất hiện trước mắt hắn.
Đạm Đài Tẫn vung tay áo, thân ảnh Công Dã Tịch Vô biến mất. Hắn biết, hắn không thể giết Tiêu Lẫm. Năm trăm năm trước hắn đã hiểu ra, người sống không thể tranh cùng người chết.
Nhưng nếu lần này… Tiêu Lẫm sống mà mình thì chết đi sẽ như thế nào?
Đạm Đài Tẫn mặt vô cảm nhìn vào hư không, hồi lâu ra khỏi mật đạo.
Tô Tô ban ngày đi nhìn con rối của mình ở thủy lao, nó vô cùng suy yếu, vừa nhìn biết không duy trì được bao lâu.
Tô Tô chỉ có thể trong vòng bảy ngày cầm được đồ, hủy đi Cửu Chuyển Huyền Hồi trận mới được.
Kinh Diệt nghe được Ma Quân lưu lại Ma Cơ mà hắn đưa đến, hớn hở ra mặt, hôm nay còn để Tô Tô đi đưa rượu.
Những Say Thần Nhưỡng này hắn đã vơ vét mang đến hết, không giữ lại cho mình giọt nào. Như vậy càng phù hợp với ý của Tô Tô.
Nàng hạ thuốc của Cù Huyền Tử cho vào trong say thần nhưỡng, chỉ cần Đạm Đài Tẫn uống một giọt, liền bất tỉnh nhân sự.
Hiện tại đã biết vị trí của Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, chỉ cần lấy được đồ để mở ra.
Nàng bưng rượu tiếng vào trong điện. Ma Quân ngồi bên trên vương tọa, trước mặt hắn có một cái Thủy kính.
Tô Tô tiến vào, hắn chuyển mắt, nói: “Đến đây.”
Tô Tô đi qua, phát hiện bên trong Thủy kính là bọn người Cù Huyền Tử, Thanh Vô trưởng lão.
Toàn bộ bọn họ bị giam ở nơi âm u.
Tô Tô giật mình, chợt phát hiện không hợp lý.
Tự Anh không có năng lực đánh bại nhiều người tiên giới như vậy, Đạm Đài Tẫn thì không có ra khỏi Ma Vực, các tu sĩ không có khả năng bị bắt như vậy.
Nàng hoang mang nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn vừa vặn cũng nhìn nàng, mỉm cười nói: “Như thế nào?”
“Ma Quân, bọn họ là ai?” Nàng ra vẻ không biết, hiếu kì hỏi.
Đạm Đài Tẫn nhìn xuống, ngón tay quấn lấy lọn tóc của nàng, làm cho nàng ngồi bên cạnh: “Chưởng môn Hành Dương tông, chưởng môn Xích Tiêu tông cùng các trưởng lão”
Lúc trong mắt nàng phối hợp với hắn hiện lên sự hâm mộ, hắn lại có như không nói: “ Đương nhiên là giả”
“Giả?”
“Là yêu ma Huyễn Nhan châu biến ra thôi”
Hắn hững hờ nói, sợi tóc thiếu nữ như thác nước, mang lại cảm giác vô cùng tốt, hắn có chút hăng hái nhìn nàng: “Ngươi nói, chưởng môn Xích Tiêu tông đi giết người của Hành Dương tông, có mấy người có thể đấu lại hả?”
Ánh mắt Tô Tô lạnh xuống: “Ma Quân thật thông minh”
Đạm Đài Tẫn phất tay, Thủy kính biến mất.
Đây là mưu kế của Tự Anh, hiện tại Cửu Chuyển Huyền Hồi trận linh khí cùng hồn phách đều không đủ, Tự Anh vội vàng mở Đồng Bi, tất nhiên sẽ đánh chủ ý đến tiên môn.
Đạm Đài Tẫn thuận miệng liền nói cho gian tế nhỏ bên cạnh nghe.
“Hôm nay đến tu vi là gì?” Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt hỏi.
Tô Tô ngẩng đầu, vốn muốn nói “Ngưng Nguyên”, nhưng nghĩ đến điều gì, nàng cắn răng cười nói: “Đa ta Ma Quân, thiếp đã tới “ý muốn” cảnh giới.” Ta thật là cảm ơn ngươi.
Trong mắt hắn đột nhiên mang thêm mấy phần ý cười, ngăn mình cười lên: “Ồ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.