Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, Tô Tô dần dần lĩnh hội được chỗ tốt của việc tẩy kiếm.
Kiếm pháp của Hành Dương tông chủ yếu nói về cách sử dụng và việc hoà hợp với kiếm, Khinh Hồng kiếm pháp ở Bồng Lai lại giảng về việc hiểu ý kiếm, thanh kiếm trong tay nàng mỏng như cánh ve run rẩy, một cảm giác kỳ diệu truyền đến. Đây là ý kiếm sao?
Nghe nói Khinh Hồng kiếm pháp nếu tu luyện đến tầng cao nhất, chủ nhân sẽ tâm ý tương thông với kiếm của mình, qua một thời gian, nói không chừng còn có thể xuất hiện cả kiếm linh.
Từ trước đến nay nàng rất hiếu học, khi thấy được chỗ kì diệu, liền không còn bài xích việc tẩy kiếm, không cần Thương Cửu Mân chỉ dẫn, nghiêm túc tự mình làm.
Nàng ngồi bên hồ tẩy kiếm, Thương Cửu Mân liền xếp bằng ngồi dưới gốc cây nhìn nàng.
Tô Tô vốn nghĩ mình sẽ ở hồ tẩy kiếm qua một đoạn thời gian thật lâu, không ngờ cũng chỉ qua hơn tháng, nàng liền bị Thương Cửu Mân thả ra khỏi hồ tẩy kiếm.
Lúc thả ra mới biết được, Hái Song bởi vì bị nhiễm hàn khí của đầm U Băng, bị giày vò đến chết đi sống lại, mấy ngày trước đã được Đông Dực chủ mang đi. So sánh tới, Tô Tô nhảy nhót tưng bừng, một chút tổn hại gì đó cũng không có.
Đệ tử Bồng Lai gặp phải Tô Tô khách khí hành lễ, Tô Tô thế mới biết được, sự việc hôm đó mình đạp Hái Song xuống đầm U Băng là không có truyền ra.
Ngẫu nhiên sẽ thấy được đệ tử hôm đó nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn, trông thấy Tô Tô thần sắc hắn lấp loé, coi như không có chuyện gì phát sinh.
Qua mấy ngày, ở bên trong rừng, một người đệ tử đỏ mặt mời Tô Tô đi tham quan trận khảo hạch của đệ tử Bồng Lai.
Tô Tô nghĩ thầm, nếu như bái sư thành công, mình sẽ ở lại Bồng Lai một thời gian dài, cũng nên tạo dựng mối quan hệ với đồng môn, nàng tất nhiên tiếp nhận lời mời của hắn.
Đệ tử kia khiêm tốn lễ nghi, còn có mấy phần thẹn thùng, trên đường đi cùng Tô Tô cười cười nói nói, ai ngờ còn chưa đi ra khỏi rừng cây, tại chỗ rẽ gặp phải Thương Cửu Mân mặt lạnh.
Trong nháy mắt nam đệ tử liền trở nên không được tự nhiên, liền vội cung kính nói: “Bái kiếm Cửu Mân sư thúc”
Ánh mắt Thương Cửu Mân dừng trên người Tô Tô đảo qua nhìn đến đệ tử.
“Trạch Đoan, đệ tử khác bởi vì trận khảo hạch mà chăm chỉ luyện tập, ngươi lại lấy thái độ như vậy với khảo hạch sao?”
Trạch Đoan thấy ngữ điệu hắn trầm lãnh, biết Cửu Mân Sư thúc nổi giận.
Khảo hạch của Bồng Lai mười năm một lần, mỗi người đệ tử đều muốn tham gia, nếu như thắng sẽ đấu với chủ kiếm đời trước.
Nếu như khảo hạch bị mất mặt, không chỉ để làm sư tôn không vui mà còn bị trừng phạt vì lười biếng.
Trạch Đoan vội vàng giải thích nói: “Cửu Mân sư thúc, đệ tử gần đây vẫn luôn luyện kiếm”
Bên trong Bồng Lai tiên đảo, ai cũng sợ Cửu Mân sư thúc, người này tâm tình bất định, Trạch Đoan dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.
Tô Tô thấy thế, vội vàng gật đầu, vì Trạch Đoan nói chuyện: “Hắn nói không sai, hắn không có lười biếng!”
Trạch Đoan vốn là thấy Dung Khuê Tiên tôn mãi chưa xuất quan, sợ mình ở Bồng Lai sẽ nhàm chán, mới tốt bụng đến mời mình. Bây giờ sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn qua thật đáng thương.
Nàng vừa mở miệng, sắc mặt Thương Cửu Mân lạnh đi mấy phần.
Đôi mắt từ trên người Trạch Đoan chuyển về trên người Tô Tô, lạnh lùng nói: “Ta giáo huấn đệ tử Bồng Lai, khi nào đến phiên ngươi xen vào”
Tô Tô nhịn không được nói: “Nói không chừng về sau cũng ta là đệ tử Bồng Lai”.
Thương Cửu Mân châm chọc cười một tiếng: “Lê tiên tử tâm không đặt ở tiên kiếm, Bồng Lai ta cũng không thể chứa được loại người ngu dốt như vậy, tẩy xong ngàn thanh kiếm, lại không thể lãnh hội được ý kiếm. Ngược lại đến quấy rầy đệ tử Bồng Lai không cho hắn phát triển, chi bằng Lê tiên tử về Hành Dương tông đi.”
Tô Tô không hiểu nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng cũng không có tức giận, Thương Cửu Mân vốn dĩ là người như vậy dễ giận quái gở.
Lúc trước tại hồ tẩy kiếm, hắn rõ ràng cũng không có châm biến như hiện tại nha, lúc Tô Tô nói mình chạm được đến ý kiếm mà không có lãnh ngộ được nó, hắn còn nói không có việc gì.
Tô Tô còn xem hai người quan hệ đã hoà hoãn, ai ngờ hôm nay không kịp chuẩn bị đụng phải hắn, Thương Cửu Mân lại trở về bộ dáng trước đó lãnh đạm, cảnh giác, thậm chí đến ánh mắt cũng mang theo vẽ châm biếm. Hai người nhìn nhau.
Trạch Đoan thấy mình liên luỵ đến Lê tiên tử, đã sớm lo sợ bất an, vội vàng nói: “Là Trạch Đoan sai, đệ tử liền trở về tu luyện chuẩn bị cho khảo hạch”
Dứt lời, hắn hành lễ với Thương Cửu Mân liền đi, cũng không có quay lại mà nhìn Tô Tô vội vàng rời đi.
Tô Tô ngược lại đến cạnh Thương Cửu Mân: “Ngươi lại tức giận chuyện gì?”
Hắn nhìn rừng cây, ánh mắt lạnh lùng, đi về phía trước, không thèm quan tâm nàng.
Tô Tô chắp tay sau lưng, ở sau lưng, học động tác hắn, lạnh lùng phê phán nói: “Đệ tử Bồng Lai cũng thật là khổ nha, lại có người Đại sư huynh dữ dằn như vậy, đề nghị Thương sư huynh hãy học tập sư huynh của ta nha, cái gì gọi là quân tử đoan trang, vạn người yêu mến”.
Thương Cửu Mân dừng bước, cười nhạo một tiếng liếc nhìn nàng một cái.
“Ta vì sao lại tức giận?”
Hán tiến lên một bước, Tô Tô đối mặt với ánh mắt của hắn, vô thức lùi lại một bước.
Nàng không khỏi cảm thấy có mấy phần khẩn trương.

Thương Cửu Mân dừng một chút, thần sắc lãnh đạm: “Trạch Đoan là đệ tử ưu tú nhất trong gần trăm năm trở lại đây, Lê tiên tử bản thân không tu luyện, thì đừng có đi cản trở hắn”.
“Ta không có cản trở hắn” Nàng ngẩng đầu nói “Ngươi đừng có đổ oan cho ta”.
Hắn nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, không nói một lời, quay người đi.
Sau hôm đó, nàng không còn gặp Thương Cửu Mân nữa.
Tô Tô nghĩ thầm: Đúng là đồ trứng thối làm người ta chán ghét, không phải là bắt đầu dạy nàng Khinh Hồng kiếm sao, làm sao vừa bắt đầu, liền không thèm quan tâm nàng.
Nếu như không phải chuyện Thương Cửu Mân ở tại hồ tẩy kiếm, nói ra cách đối phó với Hái Song đó, Tô Tô còn tưởng rằng dáng vẻ của hắn là vì nghĩa muội nữa đó.
Mấy ngày nay trong điện Tô Tô ở mỗi ngày vào sáng sớm đều xuất hiện Thanh Quả, Tô Tô đã thấy quen.
Nàng chỉ cho rằng là do các tiểu tiên tử của Bồng Lai chuẩn bị cho nàng, chưa từng để ý nó.
Hôm nay trận khảo hạch của Bồng Lai sẽ định ra người chiến thắng, nàng ngậm Thanh Quả vui vẻ chạy đi xem khảo hạch.
Người tài ở tu chân giới tử xưa đến này đều không ngoại lệ.
Nghe nói Trạch Đoan một đường thông qua khảo hạch, hôm nay là ngày khảo hạch cuối cùng, Tô Tô hôm nay dự định sẽ đi xem một chút.
Nàng vừa xuất hiện, Trạch Đoan ở trong đám người liền nhìn thấy nàng.
Đệ tử Bồng Lai đều mặc y phục màu xanh, nam đệ tử thì búi tóc bằng Ngọc Qua* (đồ búi tóc hay để cố định tóc hình vuông),còn nữ đệ tử là Ngọc Trâm, Tô Tô không phải là đệ tử Bồng Lai, nàng một thân y phục như ở nhân gian tháng ba thêu hoa đào, bên hông là chuông bạc xinh xắn, so với đệ tử Bồng Lai chỉnh tề là hai phong cách trái ngược nhau.
Trạch Đoan mặt đỏ lên, từ xa xa hướng nàng gật đầu.
Tô Tô vốn không phải đến xem hắn, thấy Trạch Đoan lễ phép như vậy, nàng cũng vẫy tay với hắn, làm động tác cố lên.
Nàng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, Tô Tô ngước mắt, đã nhìn thấy vị chủ thượng Thuơng Cửu Mân.
Khảo hạch không bao lâu bắt đầu, như Thương Cửu Mân nói, Trạch Đoan quả thật là đệ tử ưu tú nhất của Bồng Lai trong trăm năm qua.
Hắn đánh bại không ít tiền bối, linh kiếm toả ra ánh sáng lung linh.
Cuối cùng người chiến thắng cũng là Trạch Đoan.
Đệ tử Bồng Lai cạnh bên hưng phấn nói: “Bây giờ chẳng phải Trạch Đoan sư huynh sẽ đánh cùng sư thúc Cửu Mân sao?”
Người thắng có thể khiên chiến Kiếm chủ tiền nhiệm, Thương Cửu Mân đã làm Kiếm chủ năm trăm năm, các đệ tử Bồng Lai hiện tại mông chờ nhất là màn này.
Sư thúc tính tình cổ quái đối đầu với Trạch Đoan, chắc hẳn rất đáng xem.
Lúc trước Dung Khuê Tiên tôn nói, nếu ai thắng được đồ nhi ông Thương Cửu Mân, mặc dù ông không còn thu nhận đồ đệ, nhưng cũng sẽ đem Khinh Hồng kiếm pháp cho người đó. Mọi người đều biết là Dung Khuê đã rèn luyện đệ tử của mình trở nên xuất sắc như vậy nhưng trăm năm qua vẫn như cũ người người đều muốn thắng Thương Cửu Mân.
Khinh Hồng kiếm pháp là dụ hoặc to lớn, cho dù không cần bái sư, vẫn muốn có thể học được kiếm pháp này.
Tô Tô như có điều suy nghĩ, trên đài Thương Cửu Mân cùng với Trạch Đoan đã vào sân chiến đấu.
Trạch Đoan hành lễ, Thương Cửu Mân không có phản ứng gì, mọi người đối với bộ dáng của hắn lãnh đạm lạnh lùng cũng đã nhìn quen.
Trạch Đoan ra xuất ra hơn mười chiêu, Thương Cửu Mân chỉ phòng ngự, cũng không có ý tiếp chiêu.
“Cửu Mân sư thúc vẫn là quy củ kia, trước hết để cho Trạch Đoan… ?”
Thường thường mỗi lần khảo hạch, hắn sẽ để đệ tử xuất năm mươi chiêu, hôm nay chỉ để cho Trạch Đoan xuất được tám mươi chiêu.
Thương Cửu Mân kiếm như người, từ trước đến nay u lãnh sắc bén, công thêm đơn giản thô bạo, nhanh chống kết thúc trận chiến.
Hôm nay chiêu kiếm của hắn linh hoạt kỳ ảo hoa lệ, thân kiếm ẩn ẩn màng theo ý kiếm, màu trăng linh khí làm tất cả mọi người kinh diễm.
“Cửu Mân sư thúc…” Nữ đệ tử nhìn nam tử trên đài thi đấu, lắp ba lắp bấp mở miệng, khuôn mặt đỏ hồng.
Nàng làm sao đến hiện tại không có phát hiện, người cổ quái lạnh lùng như Đại ma vương này sao lại đẹp như vậy?
Tô Tô nhất thời cũng bị trận so tài vừa rồi kinh diễm, nàng ẩn ẩn có chút rõ ràng, vì sao rõ ràng kiếp pháp của Hành Dương tông không yếu, phụ thân lại khăng khăng hi vọng nàng đến Bồng Lai để học.
Không bao lâu, kiếm Thương Cửu Mân chỉ vào ngực của Trạch Đoan, Trạch Đan có chút không cam lòng nhận thua.
Thương Cửu Mân thu hồi kiếm, cũng không nhìn Tô Tô cùng đám đệ tử, tự mình trở về điện.
Con ngươi Tô Tô đảo một vòng, đột nhiên loé lên một chủ ý.
Thắng Thương Cửu Mân, liền có thể học được toàn bộ Khinh Hồng kiếp pháp không sai nha!
Thương Cửu Mân đi không bao xa, tiếng gió bên tai truyền đến, dưới chân những chiếc là bị thổi bay.
Hắn hơi híp mắt lại, không quay đầu nhìn.

Một bóng người từ không trung cầm kiếm đâm tới.
Hắn cũng không có lấy kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp dùng vỏ kiếm đánh với đối phương.
Thiếu nữ bị đanh lui mấy bước, mũi chân giẫm lên lá, lại lần nữa cầm kiếm lau về phía hắn.
Lúc đó nàng luyện thuật pháp rất nhiều, nhưng không có tập kiếm pháp, mưa dầm thấm lâu kiếm pháp của nàng không có quy luật gì, chỉ có một lòng dũng khí đánh tới.
“Lê Tô Tô” Thương Cửu Mân giật khoé miệng một cái: “Ngươi náo loạn cái gì”.
Con mắt thiếu nữ loé lên: “Ta nghe bọn họ nói, thắng ngươi, Dung Khuê tiên tôn sẽ truyền thụ Khinh Hồng kiếm pháp, tiếp chiêu”.
Hắn: “Xuỳ, bằng ngươi? Ngươi cứ việc thử một chút”.
Câu này căn bản cũng là sự thật, hắn là con trai của Đông Dực chủ, là đệ tử thân truyền duy nhất của Dung Khuê, tu vi của Thương Cửu Mân sâu không lường được.
Nghe được câu nói của hắn nhắm đang chọc nàng, tính tình nàng liền bướng bỉnh lên.
Lúc đầu dự định cùng hắn so chiêu, mặc dù không có khả năng thắng, cùng lắm thì về sau lại tiếp tục, thế nhưng những lời Thương Cửu Mân vừa nói ra, làm cho tiểu Phượng Hoàng tức giận đến xù lông.
Xem thường ai đây?
Nàng lúc này thấy kiếm không được, liền dứt khoát cùng hắn đấu pháp.
Tô Tô vốn là Thiên linh căn, chân hoả xuất hiện trong tay nàng xinh đẹp, nhất thời khu vực xung quanh đây của Bồng Lai nhiệt độ đều cao lên.
Chân hoả một đường đến bên chân của Thương Cửu Mân. Hắn đưa tay, gió theo đó chuyển tới, chan hoả đều dập tắt.
Tô Tô thầm nghĩ: Xong đời, cái này cũng đánh không lại.
Bỗng nhiên nàng nghĩ ra một kế, nàng nói: “Tiếp chiêu”.
Ném một viên qua khứ Minh Châu về phía Thương Cửu Mân.
Lần trước hắn đã lãnh ngộ qua phấn ngứa, lần này hắn không có chém vỡ, nghiêng người né tránh.
Tô Tô mở túi Càn Khôn, tiếp tục ném…
Dù giấy dầu, mứt hoa quả, linh thạch.
Thương Cửu Mân liền đen mặt.
Thẳng đến khi nàng ném ra một viên hoàn đan, hoàn đan nổ tung, khói toả ra trắng xoá, hoá ra vô số con thỏ, hướng về hắn cắn.
Cũng không biết đây là loại vũ khí gì của Tô Tô, Thương Cửu Mân trong đám khói, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Hắn biết Lê Tô Tô tinh nghịch cổ quái, không dám đánh nát những đề vật này, đành phải lạnh lùng đứng tại chỗ, hắn là tiên nhân, đám rác rưởi này cắn hắn như là gãy ngứa.
Mới nghĩ như vậy, có người lại phá sương mù, đưa tay đánh về phía hắn. Mặc dù trong thời gian ngắn hắn không thấy được, nhưng thính giác của Thương Cửu Mân rất nhạy, hắn có lòng muốn kết thúc sớm trận đấu hoang đường này, liền giả vờ mình không biết, thẳng đến khi nàng đến gần, hắn mới động thủ.
Thương Cửu Mân thua Tô Tô ở thủ đoạn, nàng không xuống tay, giả vờ như trúng chiêu, liền té ngã trên mặt đấy.
Một đôi tay lạnh băng đột nhiên giữ chặt nàng.
Nàng ngẩn người.
Kỳ thật đây chỉ là… một chiêu để đối thủ khinh địch, nhưng Thương Cửu Mân đã mắc bẫy, không bằng tương kế tựu kế? Tô Tô hướng hắn bổ nhào qua, đem hắn đè xuống đất đồng thời, trong tay bùa U Lam định thân “ầm” dán lên trán hắn.
“Ngươi thua”
Nàng đè lại bả vai hắn, một bên cầm lấy kiếm của hắn, đặt trên cổ hắn nói: “Cửu Mân sư huynh, có phục hay không phục?”.
Khói tan đi, những con thỏ xung quanh cũng hoá thành bọt nước.
Cảnh vật không thay đổi quanh năm buồn tẻ của Bông Lai xuất hiện, thiếu nữ đặt chân trên lưng hắn, đắc ý thúc giục hắn nhận thua.
Thân thể của hắn cứng ngắc: “Lăn xuống đi”.
Tô Tô cười hì hì nói: “Nhanh nhận thua! Ngươi trúng bùa định thân của ta, dù sao cũng không động được, không nhận thua thì chuyện hôm nay không xong đâu”.
Không biết có phải là biện pháp “hèn hạ” này làm cho hắn trở nên hung ác, đuôi mắt hắn nhàn nhạt đỏ lên, trầm mặc không nói một lời.
Nàng khó tránh khỏi sốt ruột, đẩy hắn: “Này, Dung Khuê tiên tôn cũng không có nói dùng cách gì để đánh bại ngươi nha, chính ngươi ở hồ tẩy kiếm nói binh đến tướng chặn nha”.
Người dưới thân không động được, ngón tay hơi cuộn tròn.
Hàm hồ nói: “Ừm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.