Chương trước
Chương sau
Ma khí màu tím trên người Tô Tô tụ hợp lại sang người Đạm Đài Tẫn, trên trán môi hơi lạnh.
Ánh mắt Tô Tô vừa lúc rơi vào yết hầu của hắn, cảm nhận được ánh mắt của nàng, Đạm Đài Tẫn hết sức kiềm chế chính mình, khắc chế sự hưng phấn mỗi lần bắt gặp ánh mắt chăm chú nhìn hắn của nàng.
Nhưng hắn lại khó có thể khống chế phản ứng bản năng, hầu kết có chút nhấp nhô.
Trong lòng Tô Tô cảm thấy là lạ.
Tuy nói là thay đổi vị trí ma khí, đối với nàng có trăm lợi chứ không có hại, nhưng có thể do nội tâm của nàng đối với hắn có thành kiến, rõ ràng cảm thấy không thích hợp. Nàng hai tay vịn cánh tay hắn, muốn đẩy hắn ra.
Thanh âm thiếu niên ủ dột: “Nhanh”
Lúc hắn nói chuyện càng không đúng, môi thiếu niên không biết từ khi nào không còn lạnh, trên trán nóng bỏng đụng qua da thịt nàng.
Nốt chu sa đỏ rực như bị đồ vật mềm mại thấm ướt chạm vào.
Tô Tô đột nhiên đẩy hắn ra: “Ngươi”
Nàng che trán, chính là muốn nói, Đạm Đài Tẫn thần sắc lạnh nhạt, nhắm mắt bắt đầu thu nạp hết ma khí ở thạch thất.
Hắn dĩ nhiên định đem tất cả ma khí ở thạch thất hút vào bên trong cơ thể hắn.
“Ngươi điên rồi sao?” Tô Tô nhẹ giọng nói.
Ma khí nồng đậm, dũng mãnh hướng đến thân thể thiếu niên. Môi Đạm Đài Tẫn liền biến thành màu tím.
Chính hắn cũng hiểu rõ, nếu chỉ thay đổi vị trí ma khí trên người Tô Tô cũng vô dụng, chỉ cần ma khí ở thạch thất này còn, vẫn sẽ như cũ ăn mòn linh thể của nàng.
Đạm Đài Tẫn chảy ra một tầng mồ hôi trên trán, hắn biết thiếu nữ trước mặt đang nhìn mình.
Người thuần túy thần tủy, làm sao có thể dung hòa ma khí, thân thể hắn vô cùng bài xích ma khí.
Nếu như có người cảnh giới cao ở đây, sẽ cảm nhận được khí tức của hắn hiện tại không tinh khiết, không còn một chút linh khí nào, hắn giờ phút này nói là Tà Ma cũng không sai. Nhưng hắn không thể là Tà Ma nữa… sẽ bị chán ghét.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhớ đến Ma Thần nỏ trong cơ thể mình.
Thiên địa vạn vật có tương sinh tương thông.
Có thể đem ma khí này dẫn vào Ma Thần nỏ?
Vừa suy nghĩ đến, Đạm Đài Tẫn lập tức điều động kinh mạch dẫn ma khí đẩy vào Ma Thần nỏ.
Ma Thần nỏ phấn khởi, dĩ nhiên cũng không bài xích cỗ ma khí này, Đạm Đài Tẫn đưa tới nó liền hấp thu.
Quá trình này mười phần dài đằng đẵng lại thống khổ.
Ma khí trong cơ thể hắn muốn ăn mòn linh căn của hắn, lại không ngờ bị Ma Thần nỏ hấp thu.
Tô Tô một mực nhìn lấy hắn, mắt thấy khí tức trên người hắn cùng với yêu ma không khác gì nhau, nàng nhịn không được liền gọi: “Đạm Đài Tẫn”
Thiếu niên mở mắt ra, đôi mắt băng lãnh đen nhánh, mang theo vài phần yêu dị màu tím.
Hắn đưa mắt nhìn Tô Tô, Tô Tô nhìn lại, màu tím biến mất.
Toàn thân hắn đều là mồ hôi, ánh mắt một mực khóa thân ảnh nàng, nửa ngày mới mở miệng nói: “Ta không sao”
Trọng Vũ từ cổ Tô Tô bay xuống: “Không đúng”
Nó vây quanh Đạm Đài Tẫn, bay một vòng, Đạm Đài Tẫn híp mắt nhìn nó, cũng không ngăn cản nó.
“Trọng Vũ ngươi phát hiện được điều gì rồi?”
Trọng Vũ bay trở về trong tay Tô Tô: “Không có, Trọng Vũ cái gì cũng không có phát hiện, vừa mới có một giây lát, hắn giống như là tà ma, nhưng bây giờ, ma khí đều không thấy đâu”
Trọng Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nó đến cùng cũng là thần binh, đối với ma khí là vô cùng mẫn cảm.
Nó rõ ràng cảm nhận được Ma Thần nỏ trong cơ thể của Đạm Đài Tẫn xao động, thế nhưng khi nó bay qua, cỗ khí tức nguy hiểm kia biến mất không còn thấy tăm hơi.
Thiếu niên trước mắt tóc đen, mắt đen, bờ môi không có nửa điểm huyết sắc, ngồi dựa vào nơi hẻo lánh, mang theo cảm giác suy yếu.
Tô Tô thu hồi Trọng Vũ.
Trong thạch thất không có ma khí, đối với nàng liền không có uy hiếp.
Thiếu niên ở nơi hẻo lánh ôm chặt chính mình, không biết có phải do thu nạp quá nhiều ma khí hay không, cơ thể phát run. Hắn rất khó chịu.
Tô Tô ổn định cảnh giới của mình một lát, lại mở mắt ra, đi về hướng Đạm Đài Tẫn.
Mặc kệ là không nghĩ quan tâm một đại yêu ma, nhưng mà cũng không thể lấy oán trả ơn, nàng hẳn là nên đi xem hắn một chút, nàng đặt tay lên mạch của Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn ánh mắt tan rã từ từ tập trung lại rơi lại trên người nàng.
Hắn cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ, mặc kệ việc thân thể khó chịu do phải khống chế Ma Thần nỏ, thần kinh lại tập trung cổ tay của mình.
Bởi vì Tô Tô dựa gần, tất cả giác quan chớp mắt đều bị phóng đại.
Trong không khí tựa hồ trong đêm hoa quỳnh nở rộ, Ma Thần nỏ vốn là chí âm tà ma, nó huyễn hóa ra một âm thanh tà ác, ghé vào lỗ tai hắn mê hoặc:

“Nàng có ý định tiếp cận ngươi, lừa gạt ngươi, ngươi sao phải đối tốt với nàng”
“Ngươi biết mình khắc chế không được, ngươi xem người cẩn thận khắc chế từng chút này là ngươi sao, ngươi sớm muộn gì cũng ở trước mặt nàng lộ nguyên hình”
“Là một con sói đen lại ngụy trang mình thành con cừu non, thật buồn cười. Lê Tô Tô cho dù thích ngươi ở bộ dạng này, nhưng ngươi nên biết đây không phải là ngươi, ngươi chỉ giả vờ thôi”
“Nàng chạm đến ngươi, ngươi rõ ràng đến hô hấp đều dồn dập, không cần kiềm chế, ngươi có Ma Thần nỏ muốn làm gì chính là làm cái đó”
Tiếng cười vang lên trong đầu Đạm Đài Tẫn, cánh môi khô nứt, tà ý trong lòng tàn phá bừa bãi.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nơi da thịt bọn họ kề cận, thân thể đau nhức, hắn bởi vì ngón tay nàng đặt lên cổ tay hắn mà sinh ra vô hạn hưng phấn.
Âm thanh Ma Thần nỏ mê hoặc hắn từng tiếng vang lên.
Hắn con ngươi hơi co lại, nửa ngày ở trong lòng nói với âm thanh kia: “Ngậm miệng”
Cùng lúc đó, hắn điều động linh khí trong cơ thể mình, hung hăng trấn áp Ma Thần nỏ. Ma Thần nỏ xao động không cam lòng an tĩnh trở lại.
Tô Tô thu tay lại, nghi hoặc mà nhìn xem Đạm Đài Tẫn, không có, như Trọng Vũ nói, nhìn qua không có vấn đề gì.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nói: “Nhanh hai mươi tư canh giờ, sau hai mươi canh giờ Thôn hệ sẽ được khởi động”
Trong thạch thất không phân ngày đêm, Tô Tô cũng ý thức được, lúc này thật sự xảy ra chuyện.
Thật vất vả giải quyết ma khí ăn mòn kinh mạch, trận Thôn hệ này vẫn như cũ vây khốn bọn họ, Tàng Hải cùng Diêu Quang một mực vẫn chưa xuất hiện.
Một khi trận Thôn hệ khởi động, nàng cùng Đạm Đài Tẫn sẽ hóa thành vũng máu, bị trận pháp nuốt hết.
Đạm Đài Tẫn lại dựa sát vào vách đá, nói với Tô Tô: “Sắc mặt đừng khó coi như vậy, cùng lắm thì canh giờ vừa đến, ta sẽ vì nàng mà phá trận”
Hiến tế mệnh hồn, cũng phải giúp nàng ra ngoài.
Hắn đã từng sợ nhất là chết đi, nhưng không biết từ lúc nào hắn càng sợ, chính là hắn còn sống, đi khắp nơi cũng tìm không được nàng. Ác mộng kia, quá khổ đau.
Hắn đi ra từ dòng sông Quỷ Khóc, để thân thể một lần nữa mọc ra được da thịt, không phải để lại một lần nữa nhìn nàng chết trước mặt mình.
Tô Tô tự nhiên không tin, nàng gặp qua quá nhiều lần Đạm Đài Tẫn vì muốn sống mà không từ thủ đoạn, sống sót là mong muốn hằn sâu trong tiềm thức của hắn.
Hắn không sợ đắng, không sợ cay hay đau nhức, phải giết người trong thiên hạ để sống hắn cũng làm.
Nàng lấy ra la bàn truyền âm, ý đồ liên hệ sư tỷ. Đáng tiếc thanh âm chỉ có thể quanh quẩn trong trận pháp, thanh âm cũng bị thôn hệ, không thể truyền ra ngoài.
Thời gian càng ngày càng gần hai mươi canh giờ. Đạm Đài Tẫn sắc mặt cũng nghiêm túc lên, mắt nhìn xuống đất không biết đang nghĩ gì.
Cửa thạch thất bỗng vang lên một âm thanh cùm cụp, trận pháp xung quanh đột nhiên bị người nào đó phá vỡ.
Hai người chia nhau ra mà gọi:
“Tô Tô”
“Sư đệ”.
Là Tàng Hải cùng Diêu Quang đến.
Diêu Quang chạy đến, trên người dò xét Tô Tô: “Tô Tô, muội không sao chứ?”
Tô Tô lắc đầu: “Còn tốt hai người đến kịp thời”
Thần sắc Diêu Quang ảm đạm, trầm mặt xuống, Tô Tô nhạy cảm phát hiện hốc mắt nàng đỏ, như là vừa khóc xong.
Nàng ngay lập tức ý thức được không thích hợp.
Đứa bé của Trương phủ đâu?
Tàng Hải cũng không còn cười toe toét, nhìn qua áy náy trầm thấp, hắn lau mặt nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta và các người đều tiến vào quỹ liễu, căn bản muốn giúp ngươi bắt được yêu ba đầu tìm lệnh bài đi ma vực. Thế nhưng là ta gặp “Cửu Mân sư đệ” cùng “Lê tiên tử”.”
Thật sư Tàng Hải tiến vào quỷ liễu không bao lâu, gặp phải “Đạm Đài Tẫn”, “Đạm Đài Tẫn” nói mất dấu yêu ba đầu, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, trước nên trở ra bên cạnh Diêu Quang cùng đứa bé.
Ai ngờ “Lê Tô Tô” kia tiếp nhận đứa bé trong tay Diêu Quang, “Đạm Đài Tẫn” liền ra tay đả thương Tàng Hải mang theo “Lê Tô Tô” cùng đứa trẻ biến mất.
Tàng Hải cùng Diêu Quang vừa kịp phản ứng, thì hai con yêu kia biến mất không thấy nữa.
“Ta cũng có lỗi, ta không nên nhẹ dạ tin người. Hai con yêu kia không chỉ có cùng dáng dấp, đến cả linh khí trên người cũng giống nhau”
Diêu Quang cau mày “Mặc dù nói như vậy tinh thần rất sa sút, nhưng mà thật sự nếu bọn nó lại xuất hiện trước mặt mình cũng sẽ như cũ không phân biệt được”
Diêu Quang cùng Tàng Hải trong lòng đều không dễ chịu, đứa bé từ trong tay bọn họ mất đi, thêm nữa quẻ bói của Tàng Hải, biểu thị đứa bé kia lành ít dữ nhiều, Diêu Quang nhịn không được mà ngân ngấn nước mắt.
Tô Tô an ủi ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Sư tỷ, không trách tỷ. Trước giờ huyễn hóa cũng chỉ giống diện mạo, thế nhưng thân thể, y phục, đồ vật trên thân hay phương thức nói chuyện đều không giống nhau, cũng không thể lừa được người có tu vi cao hơn mình.”
Tô Tô nói: “Yêu ba đầu rõ ràng không đánh lại chúng ta, thế nhưng hắn cùng thủ hạ huyễn hóa tà ma, không chỉ có cùng chân thân giống nhau như đúc, liền đến hơi thở cũng giống, chiếu theo lý thuyết là không có ai làm được.”
Thế nhưng yêu ba đầu làm được.
Diêu Quang ngoại trừ đau buồn phẫn nộ, trong lòng còn không khỏi kinh hãi: “Nếu như hắn có năng lực như thế, chẳng phải tam giới sẽ lâm nguy sao?”
Lời này cũng là những điều mọi người thầm nghĩ.
Yêu ba đầu năng lực nếu thực sự kinh khủng như vậy, vậy bọn nó biến thành Cù Huyền Tử đi giết người, cũng quá đáng sợ.

Các yêu ma lẫn vào tiên sơn, không có người biết.
“Không, chắc không đâu” Tô Tô trầm ngâm một lát, lắc đầu, nói nói “yêu ma bản tính tự đại cuồng vọng, yêu ba đầu nếu thật sự có bản lĩnh như thế này, sớm đã đi sát hại người của các tông môn, nhưng hắn trốn ở thế gian, thu thập trẻ em, chứng minh hoặc huyễn thuật có hạn chế.”
Nàng một lời nói ra Tàng Hải lập tức đồng ý: “Đúng, yêu ba đầu tu vi cũng không được, lúc trước sư đệ so chiêu qua cảm thấy không được”
Đám người nhẹ nhàng thở ra, không phải không có cách nào giải nó là tốt rồi.
“Việc cấp bách, là tìm tới yêu ba đầu, trước lúc hắn giết đứa bé, cứu được nó, làm hắn giao ra lệnh bài đi ma vực” Tô Tô nói.
Diêu Quang nói: “Thế nhưng là đi đâu tìm hắn? Ta cùng Tàng Hải sư huynh mất dấu hắn rồi, con yêu này tu vi không cao, nhưng bản lĩnh chạy trốn lại cực kỳ nhanh.”
Còn không phải sao? Tô Tô nghĩ, thậm chí tâm tư kín đáo, dùng huyễn hóa thuật lừa gạt tất cả tất cả mọi người, còn sớm đã bố trí trận pháp, xem xét thấy không phải là dạng yêu sống nhờ vào vũ lực.
Hắn không phải là tiểu yêu, mà là đại yêu sống rất nhiều năm, thủ đoạn sinh tồn không phải bình thường.
Bốn người cộng lại, có lẽ tuổi cũng không bằng số lẻ của nó.
Đạm Đài Tẫn một mực không nói chuyện, giờ phút này lại bất thình lình mở miệng: “Đi Trương phủ”
Hắn thanh âm nhẹ bình tĩnh nói: “Nếu như ta là yêu ba đầu, sẽ về Trương phủ. Lúc vừa đến là chúng ta ở tại Trương phủ, bất luận như thế nào, cũng sẽ không trở lại đó xem. Thứ hai, đứa trẻ Trương Phương Thăng có vấn đề”
“Có, có vấn đề gì?” Tàng Hải nhịn không được hỏi.
Không phải là đứa bé phàm nhân bình thường sao?
Đạm Đài Tẫn dừng một chút mỉm cười: “Hắn giết người”
Tàng Hải “Làm sao đệ biết?”
Đạm Đại Tẫn nói: “Đệ nhìn thấy”
Tàng Hải nghe thấy câu trả lời này, run rẩy môi: “Sư đệ, đệ…”
Ngươi trông thấy, lại không ngăn cản, cũng không lên tiếng, liền nhìn hắn giết người, sư đệ là giả tu tiên sao?
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tàng Hải một chút, tựa hồ đang hỏi lại, có vấn đề gì? Cũng không phải ta giết người.
Tô Tô thở dài, Đạm Đài Tẫn trước mắt này so với năm trăm năm trước như nhau, cho dù có tu tiên, nhưng có một số chuyện thực chất vẫn không thay đổi, hắn không có tâm địa lương thiện gì.
Cũng không thấy người chết là chuyện gì to tác.
“Chúng ta về Trương phủ”
Một đoàn người ngự kiếm về Trương phủ, Tô Tô thấy Tàng Hải nói liên miệng dạy bảo Đạm Đài Tẫn.
“Sư đệ, sư tôn nói, tu chân giả phải biết nhìn xa trông rộng, yêu thương cây cỏ, đệ hiểu chưa?”
Đạm Đài Tẫn nói: “Không rõ, cút cách đệ xa một chút”
Ai ya sư đệ, ra khỏi cửa liền trở nên hung dữ, trước kia không phải rất ngoan ngoãn nghe lời sao? Tàng Hải bay đến bên trái Đạm Đài Tẫn: “Sư đệ, sư tôn nói, tâm ma thường do một việc nhỏ mà xuất hiện, đệ hiểu chưa?”
Gân xanh trên trán Đạm Đài Tẫn nhảy một cái, trên thế giới sao có loại người làm người ta chán ghét như vậy, ta giết ngươi có tin hay không.
Tàng Hải lại bay đến bên phải: “Sư đệ, sư tôn nói…”
Lần qua lần lại
“Sư đệ…”
Đạm Đài Tẫn nói: “Biết rồi”
“Haizz” Tàng Hải sờ đầu một cái, hắn còn chưa nói xong, sư đệ đột nhiên lại hiểu?
“Biết là tốt rồi, lần sau không thể tái phạm”
Tô Tô ngoái nhìn, trong mắt ngăn không được mang theo ý cười.
Tiêu Dao tông, là một tông môn rất tốt.
Không có Tàng Hải ở bên tay chí chóe, Đạm Đài Tẫn xem kĩ Ma Thần nỏ bên trong mình.
Lần trước sử dụng, nó còn chưa cường đại như vậy, có thể bị hắn ngăn chặn, bây giờ hấp thu ma khí trong thạch thất, nó lộ ra tà khí kinh người.
Giống như rắn độc ẩn núp, tê tê phun lưỡi.
Đạm Đài Tẫn khẽ nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạm Đài Tẫn: Cmn ngươi thật là phiền, chết cho lão tử, lão tử muốn giết ngươi!
Tàng Hải: Hắc hắc, sư đệ…
Đạm Đài Tẫn: Đi, có thể, rõ rồi.
Tô Tô: Thì ra đây là bệnh kiều sợ nhắc tới ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.