Edit: ChiiChoo Beta: X ~~~ Ánh nến nhảy lên, “Phích bang” một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, huyền y thanh niên mở mắt ra. Đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ nhắm lại, dưới ánh sáng hàng mi dài tạo ra một cái bóng. Rõ ràng chưa đến mùa hoa nở, nhưng trong không khí dường như tràn ngập hương thơm của hoa hợp hoan. Đạm Đài Tẫn giống như bỗng nhiên chạm phải rượu độc, giống như từ trong mộng tỉnh lại. Tô Tô bỗng nhiên bị hắn đẩy ra, nàng xoa xoa bả vai, ngước mắt nhìn sang. Sắc mặt Đạm Đài Tẫn thay đổi thất thường, hắn kịp phải ứng bây giờ mình làm cái gì, hiện giờ không có cơ hội minh oan, cũng không chấp nhận được hắn cãi lại. Tô Tô không nói chuyện, lặng lẽ nhìn đôi mắt hắn. Lúc này nàng còn rất mong chờ xem Đạm Đài Tẫn giải thích như thế nào, hắn trời sinh thiếu hụt cảm tình, có lẽ chính hắn cũng không biết mới vừa rồi động tình ý nghĩa gì. Quả nhiên, Tô Tô rất nhanh thấy trong mắt Đạm Đài Tẫn hiện lên một tầng hàn băng. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi câu dẫn cô.” Tô Tô: “……” Nàng chưa từng thấy qua người úp ngược lại cái nồi tự nhiên như vậy. “Ta cho ngươi lựa chọn.” Tô Tô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đạm Đài Tẫn ngươi điên rồi sao?” Đạm Đài Tẫn rũ mắt, sờ môi mình, có lẽ là cảm giác còn lại khiến hắn không thoải mái, hắn nhanh chóng đưa tay xuống che dấu. Không biết là nói cho nàng hay là cho bản thân nghe: “Cô không có bất kì một cảm giác nào, chiêu trò của người căn bản sẽ không dùng được. Cô sẽ không cho ngươi đi gặp tổ mẫu, cũng sẽ không thả ngươi ra ngoài, ngươi nên chết tâm đi.” Tô Tô mặt không biểu tình nhìn hắn, nhấc chân định xuống giường, thích diễn kịch như vậy, một mình ngươi chơi đi. “Đứng lại!” Hắn lập tức nói: “Ngươi muốn đi đâu?” Tô Tô nói: “Nếu những chiêu trò đó không có tác dụng vậy ta sẽ không lãng phí thời gian nữa. Buông tay, ta muốn đi ngủ, ngươi không ngủ được nhưng ta muốn ngủ.” Tô Tô nằm trên giường nhỏ, nhắm mắt lại. Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng sột soạt trên giường. Câu Ngọc nói: “Đạm Đài Tẫn đến đây.” Giường nhỏ của nàng vốn cách long sàng không xa, Đạm Đài Tẫn không biết phát bệnh gì, cho đến giờ vẫn không sắp xếp chỗ ở cho nàng. Người khác đương nhiên không dám quản chuyện của Đạm Đài Tẫn, đến giờ Tô Tô chỉ có thể ở lại cung điện của hắn. Câu Ngọc tiếp tục báo cáo: “Hắn đang nhìn ngươi.” Tô Tô đương nhiên biết, hắn dựa gần như vậy, ánh mắt dính như tơ nhện, khiến cả người không thoải mái, nàng lại không phải thật có thể ngủ được, tự nhiên sẽ có cảm giác. Hắn dựa lại gần, lại không nói lời nào. Khung cảnh trong lúc nhất thời an tĩnh lại. Đối với Tô Tô mà nói, loại ánh mắt này thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, thật sự khiến người chịu không nổi. Nàng đang giả vờ ngủ đều sợ tới nổi da gà, Tô Tô mở mắt ra: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Huyền y thanh niên ngồi dựa vào bên cạnh nàng, nàng mở mắt khiến cho hắn cảm thấy hơi không được tự nhiên, ánh mắt lập tức loạng choạng. Sườn mặt của thanh niên rất đẹp, ở dưới ánh đèn lưu ly hết sức tinh xảo. Làn da hắn rất trắng, môi mỏng, đỏ một cách kì lạ. Một người nam nhân xinh đẹp thành dáng vẻ này cũng không dễ dàng. Hắn nói với giọng điệu miễn cưỡng: “Cô thừa nhận, cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, cô cũng không chán ghét ngươi như vậy.” Tô Tô gối lên cánh tay mềm mại của mình, ngáp một cái nhìn hắn. Trong mắt nàng hiện lên một tầng hơi nước mỏng, khóe mắt hắn liếc nhìn nàng một cái, do dự nói: “Ngươi nói cho cô, ngươi rốt cuộc muốn gì.” Đạm Đài Tẫn giống như một thương nhân keo kiệt đắn đo, cảnh giác và khát vọng nhìn Tô Tô. Dường như trong tay nàng có một thứ khiến hắn thèm muốn, nhưng thứ này có thể dễ dàng khiến hắn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn một mặt sợ hãi Tô Tô mang đến hậu quả đáng sợ, một mặt lại không nhịn được muốn đến gần nàng. Biểu tình hắn căng thẳng chờ đáp án. Tô Tô nghĩ thầm: Ta muốn mạng của ngươi á. Nhưng mà không có khả năng nói như vậy, nam nhân trước là người keo kiệt bủn xỉn chim sợ cành cong*, khi nàng vô hại, hắn luôn bổ não ra một trăm linh trăm các loại mục đích ác độc của nàng. *“Chim sợ cành cong” là để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra). Càng nói gì khi hắn biết nàng tới lấy mạng chó của hắn! Đừng thấy nam nhân này háo hức nhìn chằm chằm nàng, lấy thói hư tật xấu tà cốt của hắn, sau khi biết được chân tướng khả năng chính là hắn bóp chết nàng. Vì thế Tô Tô chớp chớp mắt, nói: “Ta muốn làm Hoàng Hậu.” Nữ tử nhân gian, không phải là tất cả đều theo đuổi cái này sao, bao gồm cả Diệp Băng Thường, Đạm Đài Tẫn khẳng định sẽ tin lý do này. Quả nhiên, khi nghe xong lý do này, vẻ mặt Đạm Đài Tẫn lập tức trở nên châm chọc lên: “Ngươi muốn làm Hoàng Hậu?” Vẻ mặt hắn khoa trương châm chọc như thấy con mèo nhảy vào lửa để vớt cá. Dù cho là vú nuôi nuôi lớn hắn, hay là Kinh Lan An, đều nói cho hắn biết vị trí kia rất là quan trọng. Đối với vua của một nước mà nói, Hoàng Hậu thậm chí có thể quyết định một triều đại có an ổn hay không. Củng cố chính quyền, ổn định dân tâm, thậm chí quan hệ giữa hai nước, Hoàng Hậu đều đóng một vai trò đặc biệt quan trọng. Đạm Đài Tẫn tính tình lãnh khốc, cũng không cần dựa vào hậu phi để trấn áp triều thần. Chính là nếu hắn muốn thu phục Cửu Châu, Hoàng Hậu nhất định sẽ không thể là người Hạ quốc. Hạ Quốc đã suy bại, mà đi về phía bắc, chính là quốc gia đồng cỏ tốt tươi, am hiểu vu thuật. Thậm chí chờ thêm mấy năm nữa, tiên môn mở rộng ra, hắn còn có thể tìm một hoàng hậu có linh căn, lợi dụng nàng ta để tiến vào tiên môn. Rốt cuộc hắn đã từng gặp qua thế giới rộng lớn hơn. Đối với những người khác mà nói, Bàn Nhược kiếp phù du có thể khiến cho người ta khó quên được cảm tình. Thế nhưng đối với Đạm Đài Tẫn, hắn đã thấy tiên giao Minh Dạ lực lượng cường đại. Một kiếm phá núi, một tay hái trăng. Định thủy ấn, phật đà xá lợi…… Trên đời này có vô số bảo bối, tràn đầy lực lượng, hắn đều có cơ hội có được. Minh Dạ ngốc, nhưng hắn không ngu, nếu hắn có được lực lượng như vậy, hắn sẽ không quan tâm cái gì Tang Tửu, Thiên Hoan. Tình yêu chó má gì đó, làm sao có thể so được với lực lượng cường đại. Mà giờ phút này, thiếu nữ không kiên nhẫn ngủ ở trên giường, vậy mà há miệng muốn đòi vị trí hoàng hậu với hắn? Hắn là điên rồi mới chịu đáp ứng nàng. Nằm gai nếm mật mười bốn năm hắn mới có được tất cả như bây giờ, chẳng lẽ hắn thật sự rất ngốc, trực tiếp cho nữ nhân đã từng làm nhục hắn vị trí này? Từ đó không cách nào chiếm lấy lãnh thổ phía Bắc, không chiếm được vũ thuật bất lão trong truyền thuyết, cũng không còn cách nào gia nhập tiên môn. Mà là cùng thiếu nữ trước mắt…… Làm một đôi phu thê bình thường. Bình thường già đi, chết đi? Thậm chí hắn không nhìn thấu nàng, không bắt được thiếu nữ, còn có khả năng thọc hắn một đao bất cứ lúc nào. Tô Tô không biết hắn suy nghĩ cái gì, trong chốc lát sắc mặt trở nên dữ tợn, trong chốc lát ngẩn ngơ, thật giống như nàng muốn không phải là ngôi vị Hoàng Hậu, mà là mạng hắn. Thật lâu sau, hắn mím môi nói: “Không được, ngươi không thể làm Hoàng Hậu, cô có thể cho ngươi phong vị khác.” Tô Tô tức giận nhấc chân, một chân đá vào vai hắn: “Cút đi, quỷ tài mới làm tiểu thiếp ngươi.” Đạm Đài Tẫn không phòng nàng, bị nàng đá trúng bả vai, tức giận quay đầu lại nói: “Diệp Tịch Vụ!” Tô Tô nói: “Kêu cái gì mà kêu, ta nghe được. Nếu ngươi thích tìm tiểu thiếp, ngày mai dán hoàng bảng, thu đủ tam cung lục viện cũng không có vấn đề gì. Ồ thiếu chút nữa thì quên, ngươi đã có một phong vị phu nhân.” Thiếu nữ nhìn hắn giống như đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu: “Nói vậy đây là ngươi yêu thích, cho mỗi người một ngôi vị phu nhân. Cút đi, không thể đồng ý cũng đừng quấy rầy ta ngủ.” Sắc mặt hắn xanh mét, cắn răng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của triều thần xuống dốc.” Nếu còn không chịu cút, Tô Tô nhấc chân, lúc này càng thêm không khách khí, đạp lên trên mặt hắn, gằn từng chữ một nói cho hắn: “Vậy cũng cao quý hơn ngươi.” Đạm Đài Tẫn nắm lấy chân ngọc của thiếu nữ: “Diệp Tịch Vụ, ngươi đừng không biết tốt xấu.” Nàng giơ tay kết ấn, trong tay áo bay ra Hổ yêu hoàng phù mà nàng đã vẽ mấy ngày nay. Ngọn lửa bùng lên trong không trung, chớp mắt đốt trụi cổ áo Đạm Đài Tẫn. Thiếu nữ xoay người, không thèm để ý tới hắn. Sau mùa xuân, trong cung dần trở nên náo nhiệt hơn. Đạm Đài Tẫn hạ triều về sớm, thấy rất nhiều tỳ nữ đang ngắt lấy hoa mai. Các nàng lấy hoa mai cho vào giỏ màu đỏ, vừa thấy là biết có người phân phó làm như vậy. Ngụy Hỉ tiến lên giải thích: “Bệ hạ, đầu xuân, qua một thời gian nữa chính là ngày Đại Chu cầu phúc. Cầu xin trời thần, phù hộ cho triều ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Chiêu Hoa phu nhân đã nhiều ngày ở đây chuẩn bị, chọn lấy hoa mai đẹp và sạch sẽ nhất, đưa đến chiêm tinh đài.” Hoa mai rơi xuống tay Đạm Đài Tẫn, hắn cười nhạt nói: “Cầu nguyện với thần?” Ngụy Hỉ không nghe ra ý châm chọc trong lời nói, sau hoa mai trắng hiện ra một thân hình xinh đẹp thanh tú. Thấy Đạm Đài Tẫn, trong mắt nàng ta hiện lên phần ý cười dịu dàng. “Bệ hạ đã trở lại?” Là Diệp Băng Thường. Đạm Đài Tẫn gật gật đầu, hắn thu lại ánh mắt châm chọc, nhẹ nhàng hỏi: “Băng Thường, thân thể nàng thế nào rồi?” Diệp Băng Thường cúi chào, nhẹ giọng nói: “Thân thể thiếp đã tốt rồi, thứ thiếp cả gan, tự tiện chuẩn bị nghi thức cầu phúc. Thiếp biết bệ hạ sẽ không nhớ việc nhỏ như vậy, bệ hạ mới trở thành quân chủ Đại Chu, hướng đến dân tâm là không thể thiếu.” Cảm giác như vậy đối với Đạm Đài Tẫn mà nói tựa như đã lâu. Dù sao ngoại trừ Kinh Lan An, sẽ không có ai đứng về ích lợi của hắn để sắp xếp những điều này. Đạm Đài Tẫn nói: “Cô làm sao có thể trách ngươi.” Diệp Băng Thường lộ ra một ý cười ba phần e lệ. Nàng ta sinh ra đã đẹp, đứng giữa hoa mai nở rộ, nụ cười này càng thêm nhu nhược thanh lệ. Ngay cả Ngụy Hỉ công công không có mệnh căn, trên mặt cũng lộ ra một chút ngưỡng mộ. Diệp Băng Thường ngước mắt, cho rằng sẽ thấy được ánh mắt mê luyến chi sắc của huyền y đế vương, không nghĩ tới vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa mỉm cười như trước. Không có chút nào lạnh lùng, nhưng cũng không hề say mê. Sắc mặt nàng ta dù không hiện ra, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc. Vì sao? Vì sao lại vô dụng với Đạm Đài Tẫn? Không, cũng không phải vô dụng, ít nhất tiểu bạo quân đối với nàng so đối những người khác tốt hơn. Chính vào năm đó khi nàng ta ở tại biệt uyển, Bàng Nghi Chi độc mồm ngạo mạn cũng trở nên thần hồn điên đảo, sắc mặt đỏ lên. Đạm Đài Tẫn phản ứng quá mức bình đạm. Diệp Băng Thường yên lặng nghĩ, từ trong miệng người khác nàng ta biết được, bệ hạ lạnh lùng hơn những người khác rất nhiều, có lẽ cảm xúc của hắn rất nội liễm thì sao? Tình cảm của Tiêu Lẫm, không phải cũng ôn hòa như nước sao? Nghĩ đến đây, nàng ta cũng không hề nóng nảy nữa, mang theo một đám cung tỳ hồng y rời đi. Nàng ta vừa đi, ý cười trong mắt Đạm Đài Tẫn liền biến mất không thấy. Hắn bóp nát hoa mai trong tay, rồi giẫm chân lên đi. Ngụy Hỉ chầm chậm chạy theo, lấy lòng hỏi Đạm Đài Tẫn hôm nay dùng bữa tối ở đâu. Lời này hỏi đến có chút ý tứ, dù sao Chiêu Hoa phu nhân cũng là một mảnh tâm ý khó có được, bất luận tiểu bạo quân như thế nào cũng phải đến an ủi phu nhân. Đạm Đài Tẫn vẫn chưa nói chuyện, mặt mày nháy mắt trở nên lạnh băng. Ngụy Hỉ ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu nữ váy hồng đang ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm một cái chén ngọc cùng cái muỗng, đang đút cho nam tử áo vàng uống nước. Tô Tô đút, nam tử kia há mồm. Hắn ta có một khuôn mặt anh tuấn, hơi vuông, trông có vẻ nam tử khí khái, còn mang theo một chút hàm hậu. Đạm Đài Tẫn lạnh như băng nhìn, Tô Tô nhận ra hắn đến, ngẩng đầu liếc hắn một cái. Ánh mắt nam tử áo vàng trông mong nhìn Tô Tô, Tô Tô lại múc một muỗng nữa cho vào miệng hắn ta. Hắn ta mừng đến mặt mày hớn hở. Tô Tô còn muốn đút, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy. Nàng ngước mắt thì thấy khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Tiểu bạo quân trước mắt nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi đang làm cái gì?” Nếu là tức giận còn tốt, dáng vẻ này, rõ ràng chính là phát bệnh. Tô Tô không hiểu nhìn hắn. Đạm Đài Tẫn cười, lúc này hắn đang cảm thấy ghen ghét và tức giận: “Nhập Bạch Vũ.” Nhập Bạch Vũ xuất hiện ở phía sau hắn, Đạm Đài Tẫn dịu dàng nói: “ Nghi thức cầu phúc cần mấy cái thiên đăng, cô nghe nói, dùng da người làm thiên đăng là bền và đẹp nhất. Cô thấy túi da hắn cũng không tồi.” Hắn lạnh lùng nhìn nam tử áo vàng đang ngồi xổm dưới đất. Ngụy Hỉ nghe thấy tiểu bạo quân không có ý nói giỡn, hai đùi run rẩy. Nhập Bạch Vũ thần sắc bình tĩnh: “Đúng vậy.” Tô Tô đứng trước mặt nam tử áo vàng: “Khoan đã! Ngươi muốn làm cái gì?” Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình nhìn nàng. Hai người giằng co trong chốc lát, Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, lại nhìn nam tử áo vàng trên mặt đất vẻ mặt ngốc ngốc đang rất sợ hãi. Nàng nói: “Ngươi thật sự muốn giết hắn?” Hắn không nói, nhưng đôi mắt đen láy đang tràn ngập sát ý, không biết là nhằm vào ai. Tô Tô cổ quái nói: “Vậy ngươi giết đi, dù sao hắn cũng là hổ yêu của ngươi.” Lời vừa nói ra, lãnh giận trong mắt Đạm Đài Tẫn cứng đờ, hắn nhìn nam tử áo vàng trên đất. Nam tử áo vàng kinh khiếp cười lấy lòng. Nếu có đuôi, có lẽ đã sợ đến mức dựng đuôi lên. —— Nó chính là lấy nước bùa uống để thanh trừ trọc khí, sao lại đáng sợ như vậy. Thật vất vả hóa hình ở trong lò Viêm Hỏa, nó cũng muốn tu luyện thật tốt. Tiểu bạo quân tại sao lại muốn giết nó, còn muốn lột da nó? ~Hết chương 67~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]