Tô Tô nói: "Yểm ma bố trí trong mộng cảnh, không hơn hai loại, một loại vì ác mộng, cần vượt qua sự sợ hãi trong lòng, tiêu trừ chấp niệm cùng nỗi sợ. Nếu như hãm sâu trong mộng, sẽ tự sát."
"Một loại khác, là mộng đẹp. Để cho người ta sa vào trong mộng đẹp, không muốn thức tỉnh, càng lún càng sâu, Diệp Băng Thường hiện tại chính là loại này."
Tiêu Lẫm gật đầu.
Tô Tô tiếp tục nói: "Muốn thức tỉnh một giấc mơ đẹp, cần để cho nàng cảm thấy, đây không còn là giấc mộng đẹp, mà là một ác mộng ác mộng. Nhưng biện pháp này tương đối tàn nhẫn, cho nên người suy nghĩ thật kỹ một chút."
Không trung xuất hiện một con bướm.
Hơn nửa người hồ điệp đều bị nhuộm thành màu đỏ, chỉ có cánh là màu trắng vốn có.
"Thời gian không nhiều lắm." Tiêu Lẫm nhìn hồ điệp nói:” Các loại hồ điệp nếu biến thành màu đỏ hoàn toàn thì trời đã sáng rồi. Dựa theo ngươi nói mà làm đi kết thúc cái mộng cảnh này."
Mắt Tô Tô nhìn con bướm hư ảo kia, hiển nhiên là đồ vật mà sư trừ yêu cho hắn dẫn đường, không nghĩ tới Tiêu Lẫm còn quen biết sư trừ yêu.
Tâm hồn Tiêu Lẫm lĩnh hội biện pháp của Tô Tô, không cần Tô Tô nghĩ kế, hắn nói: "Ban đêm ta ngụy trang thành thích khách, mang theo tín vật đi ám sát Băng Thường. Ta ở đây một khoảng thời gian, thân phận bây giờ là tỳ nữ của Hoàng đế."
Nói đến "Tỳ nữ", Tiêu Lẫm giống như có mấy phần bất đắc dĩ, nhưng hắn tính tình ôn hòa, cảm xúc điều chỉnh cũng nhanh.
"Ta sẽ giả bộ thất thủ bại lộ thân phận làm cho nàng tưởng rằng Hoàng đế muốn giết nàng."
Tô Tô gật đầu, ý nàng cũng như vậy. Diệp Băng Thường không nguyện ý đi, khẳng định cho rằng Hoàng đế "Tiêu Lẫm" trong mộng vẫn yêu nàng, sẽ trở lại bên cạnh nàng.
Muốn để Diệp Băng Thường rời khỏi mộng cảnh thì cần nàng khổ sở hết hi vọng.
Tô Tô nhịn không được hiếu kì hỏi: "Điện hạ, người bây giờ thật là nữ nhân sao?"
Đừng trách nàng hoài nghi.
Tiêu Lẫm nhìn qua quá "cao" rồi, mà hắn giơ tay nhấc chân cùng với gương mặt Trương Minh Lệ không phù hợp. Tô Tô nghi ngờ là nam giả nữ.
Tiêu Lẫm nhìn cặp mắt sáng của nàng, tò mò nhìn chính mình.
Bên trong cặp mắt kia, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ ái mộ ngày xưa, ngược lại có chút mỉm cười nghịch ngợm.
Tâm tình Tiêu Lẫm đột nhiên có chút phức tạp, hắn nói thật: "Ta hoàn toàn là nữ tử."
Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao trong mộng người khác, không thể lựa chọn thân phận của mình. Nếu như có thể, Tiêu Lẫm muốn là "Hoàng đế", trực tiếp nói cho Diệp Băng Thường để nàng tỉnh lại là tốt nhất.
Tô Tô gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Nàng còn thân phận mèo con với y nữ còn loạn hơn cơ.
Khi trời tối, Tiêu Lẫm thay y phục.
Thân thể này cao cao gầy gầy, rất giống kiếm khách "Cô nương" .
Tô Tô cũng lưu loát thay xong quần áo: "Ta cùng đi với ngươi, xảy ra chuyện gì, ta còn có thể tiếp ứng."
"Thế nhưng ngươi bị thương."
Tô Tô giật lưng, nghiêm túc nói: "Không đau! Dù sao là thân thể người khác, ta không cảm giác được nhiều đau đớn."
Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Lẫm gật đầu. Mộng cảnh biến ảo khó lường, lúc này có bạn sẽ tốt hơn.
Hắn quay người lại, Tô Tô đau đến nhe răng trợn mắt.
Nàng nhịn đau, vội vàng đi theo.
Lúc này cũng không thể cản trở.
Đến trước cung điện hoàng hậu, Tiêu Lẫm đột nhiên quay người, Tô Tô nghi ngờ nói: "Sao đấy?"
Tiêu Lẫm nói: "Tam cô nương, ngươi đau như vậy, cũng đừng có giả vờ mạnh mẽ."
Tô Tô lắc đầu: "Không sao, thật sự không đau, không tin ta cho ngươi xem..."
Tiêu Lẫm nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Nếu như thế, ngươi ở bên ngoài cung điện, canh gác cho ta, nếu như xuất hiện ngoài ý muốn thì kịp thời cho ta biết. Được không?”
Hắn giọng điệu dù ôn hòa, nhưng cũng không cho phản bác lại. Tô Tô giống như lại nhìn thấy Đại sư huynh trăm năm trước, nếu sư huynh mà ở đây cũng không để tiểu sư muội liều mạng.
Về sau hắn thật sự vì bảo vệ bọn họ mà mất mạng.
Tô Tô xoa xoa hốc mắt, nói: "Được."
Tiêu Lẫm lặng yên không một tiếng động vào trong cung Diệp Băng Thường.
Tô Tô không hiểu, nàng lộ sơ hở ở đâu?
Cúi đầu xuống, nàng trông thấy dưới ánh trăng là bóng của mình, rõ ràng lỗ thủng ở đâu. Tiêu Lẫm tâm tư tỉ mỉ, Tô Tô thực sự không nghĩ hắn cái gì cũng chú ý tới.
May Tiêu Lẫm là Quân Tử, không có vạch trần làm cho nàng xấu hổ.
Tô Tô nhận mệnh ngồi xổm ở đống cỏ khô, tập trung tinh thần canh gác.
Nàng vốn cho rằng, mộng cảnh tràn ngập lỗ thủng, kế hoạch hẳn là rất dễ thành công mới đúng. Nhưng mà trông thấy một bóng người đi tới, còi báo động Tô Tô kêu to.
Người tới thân cao cao, gương mặt thon gầy, có chút lạnh.
Trên mặt hắn đắp rất dày một tầng phấn, lộ ra môi đỏ, trên người lộ ra âm u.
Tô Tô đối với người này có ấn tượng!
Trong hiện thực, hắn là Tây Hán Hán Công Gia Xuân! Diệp cha thường xuyên châm chọc, nói hắn là cái thiến tặc gian thần!
Nhưng là một hán đốc, làm sao lại nửa đêm xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến Tiêu Lẫm còn ở bên trong, trong lòng Tô Tô một lộp bộp. Muốn truyền lại tin tức cho Tiêu Lẫm, nhìn lại.
Tô Tô võ công không tốt, nàng phản ứng nhanh chóng, nhẹ nhàng linh hoạt vừa trốn, vừa vặn tránh đi một chưởng.
Cây ở đằng sau Tô Tô run rẩy, giống như sắp đổ.
Gia Xuân công phu cao cường, Tô Tô bị thương, trong lòng biết không phải là đối thủ của hắn, nàng quyết định thật nhanh, cầm trong tay mấy hòn đá nhỏ đánh vào cửa sổ phía trước, thông báo cho Tiêu Lẫm tình huống có biến.
Gia Xuân bắt lấy sơ hở, giữ lại bả vai Tô Tô.
Nàng đá chân, linh xảo giống chuồn chuồn, Phiên Nhiên từ dưới lòng bàn tay hắn trượt tới.
Lúc đầu vì tưởng trốn không thoát, chưa từng nghĩ trước mắt hán đốc này kinh nghiệm đối địch hình như cũng không phong phú, vô thức tránh đi đòn đánh trả kia của nàng , nàng tránh thoát được.
Con mắt Hán đốc khẽ híp một cái, động sát ý.
Lần này hắn không còn bắt người, dứt khoát một tụ tiễn bắn về hướng Tô Tô.
Tô Tô né tránh không kịp, trơ mắt nhìn tụ tiễn bắn về hướng bả vai của mình.
Sau một khắc, một bàn tay nắm chặt tụ tiễn.
Tô Tô nhìn sang, Tiêu Lẫm áo đen, không biết lúc nào từ trong cung điện ra ngoài đang cầm tụ tiễn bảo vệ mình.
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
"Đi nhanh lên!"
"Muốn đi?" Âm thanh lại trầm lãnh vang lên, sau một khắc, thêm nụ cười ác ý vỗ tay một cái.
Rất nhiều cái bóng, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở dưới ánh trăng.
Gia Xuân nhìn Tô Tô, nói: "Bắt lại."
*
Tô Tô bị trói chặt ném xuống đất.
Cũng may Tiêu Lẫm trốn ra , hắn vốn muốn cứu Tô Tô, Tô Tô quả quyết đẩy hắn ra. Nếu như hắn bị bắt, hai người đều không ra được.
Tiêu Lẫm ở bên ngoài nghĩ biện pháp bài trừ mộng cảnh, dù sao cũng so với ở trong tù tốt hơn.
Trước bàn, Gia Xuân đang uống trà.
Tiếng nói hắn mang theo hoạn quan độc hữu sắc nhọn, chỉ là lúc hắn thấp giọng nói chuyện, không quá rõ ràng: "Nói đi, các ngươi dự định làm cái gì với hoàng hậu?"
Tô Tô giận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn nắm chặt cổ Tô Tô, mặt không cảm xúc nói: "Các ngươi muốn giết nàng?"
Không phải giết là được rồi chỉ hù dọa mà thôi.
Tô Tô không thở nổi, dứt khoát cắn hắn một cái.
Gia Xuân không buông tay, mặc nàng cắn.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy mình sắp nghẹn chết, Gia Xuân đột nhiên buông tay ra, Tô Tô trượt xuống một bên hắn, kịch liệt ho khan.
Trong tầm mắt nàng, là một đôi giàu thêu.
Tô Tô tức giận, không thể nhịn được nữa, trực tiếp làm rõ thân phận của hắn: "Đạm Đài Tẫn! Nếu nàng không tỉnh lại , chúng ta đều không ra được."
Gia Xuân trước mắt giống như gặp được trò cười.
"Không, là các ngươi không ra được."
Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể ra chỗ âm tà này.
Nghe hắn nói như vậy, Tô Tô có thể tin, người trước mắt chính là Đạm Đài Tẫn không thể nghi ngờ, mà lại không biết lúc nào hắn đã nhận ra mình và Tiêu Lẫm.
Mà nghe hắn nói là định để mình và Tiêu Lẫm nhốt ở trong giấc mộng, hắn mang theo Diệp Băng Thường ra ngoài.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Tô Tô với Tiêu Lẫm thành đồng minh, Đạm Đài Tẫn dự định vây chết bọn họ.
Vết thương phía sau Tô Tô còn chưa tốt, bị dây thừng siết chặt. Nàng nhịn không được co người lên thống khổ.
Đạm Đài Tẫn không nhìn nàng, dùng đốt ngón tay gõ bàn một cái nói vài bóng người tiến đến.
"Đi tìm một thích khách khác, giết không tha."
Mệnh lệnh xong, những người kia nhanh chóng biến mất.
Lập tức đôi giày kia chầm chậm đi đến trước mặt nàng, hắn ngừng hồi lâu. Tô Tô thậm chí đang nghĩ, động tác kế tiếp của hắn có phải là tự mình động thủ giết nàng ?
Tô Tô bị hắn bóp quai hàm, cười lạnh nói: "Dù sao cũng so với tên biến thái như ngươi còn tốt hơn."
Nói ra câu nói này, nàng rõ ràng cảm giác được xung quanh Đạm Đài Tẫn bầu không khí trở nên băng lãnh.
"Ta không bằng hắn." Thanh âm hắn thấp giống như nghe không rõ, một lát sau, lại giật giật môi :”Sẽ không."
Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi hãy chờ xem."
Tô Tô bị hắn ôm, dây thừng siết khiến Tô Tô kêu lên một tiếng đau đớn. Người ôm nàng người bước chân dừng lại, sau một lát, hắn cầm cây đao tới cắt dây thừng để lại một đoạn trói lại tay của nàng.
Lập tức là y phục Tô Tô. Hắn dùng đao trực tiếp cắt rách quần áo phía sau Tô Tô.
"Đạm Đài Tẫn! Ngươi làm gì?"
Đạm Đài Tẫn xem xét vết thương của nàng, máu đã dính chặt quần áo. Nàng giống như cảm thấy ở trước mặt hắn lộ ra da thịt là loại sỉ nhục, mặt đỏ lên vì tức.
Sắc mặt hắn biến đỏ, hô hấp dồn dập, nháy mắt cũng nhìn nàng.
Không có lên tiếng, cũng không cầu xin.
Lúc gần chết, lồng ngực hắn thở kịch liệt, con mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không chịu dời một giây.
Tô Tô tiếp xúc ánh mắt của hắn, không khỏi nổi lên một lớp da gà, nghĩ đến tên điên này nói không sợ đau. Nàng cũng không bóp hắn, dứt khoát đoạt lấy dao găm của hắn, dùng để đối đầu với hắn.
Bùa vàng vốn khắc chế tà vật, may là đi theo Tô Tô vào trong mộng cảnh, bằng không thì lần này chỉ sợ dữ lành ít dữ nhiều.
Tô Tô chụp mặt của hắn, nói: "Lên tiếng, định doạ ngươi mà thôi mà ngươi không nói chuyện."
"Ta muốn giết ngươi." Hắn lạnh giọng nói.
Nàng cười nói: "Tốt ngươi tới đây."
Hắn không nói, mặt mày u ám.
Tô Tô nhạy cảm thấy được hắn rất tức giận, tên điên không phải luôn luôn tâm lý tố chất đặc biệt tốt sao? Đạm Đài Minh Lãng giẫm lên mặt hắn, hắn cũng không tức giận, hiện tại đang giận cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]