Chờ Tô Tô và đại phu đi xa, Đạm Đài Tẫn mới mở to mắt.
Chẳng bao lâu, gã sai vặt mặc áo xám mới cầm thức ăn và nước uống lại đây, thấy Đạm Đài Tẫn tỉnh gã sai vặt hoảng sợ.
“Dùng bữa đi.” Gã sai vặt buông hộp đồ ăn trong tay.
Cánh tay Đạm Đài Tấn chống đỡ chính mình, xem ăn cái gì.
Gã sai vặt canh giữ một đêm, nhàn nhạt nói :” Mấy ngày kế tiếp, nô tài sẽ đưa cơm cho điện hạ đúng giờ, còn mong điện hạ đừng rời đông uyển.”
Đạm Đài Tẫn nói :” Đa tạ ngươi.”
Gã sai vặt thấy thái độ thiếu niên trước mặt khiêm tốn, thanh tuyến trong sáng, trong lúc nhất thời có chút áy náy.
Bọn hạ nhân đôi khi cố ý đối với Đạm Đài Tẫn như vậy, vì thân phận hắn đặc thù khi dễ hắn có cảm giác thoải mái.
Nhưng tưởng tượng, người này trước mắt có lẽ sống còn không tốt bằng bọn họ.
Gã sai vặt nhịn không được nói :” Điện hạ, cửa sổ của Đông uyển bị phá, buổi chiều nô tài sửa cho người.”
Đạm Đài Tẫn ngượng ngùng mỉm cười nói :” Không cần phiền toái.”
Gã sai vặt thầm nghĩ, tâm địa của điện hạ không tồi. Bị đối xử khắt khe mà không oán giận bọn họ. Hắn không nói đến tam tiểu thư, tam tiểu thư không cho nhắc tới nàng, cũng may điện hạ không hỏi, bằng không gã sai vặt không biết nên trả lời thế nào.
Chờ gã sai vặt thu hồi hộp đồ ăn rồi rời đi, Đông uyển lại an tĩnh trở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875320/chuong-8.html