Sau khi từ Cúc Hoa hội trở về đã năm sáu ngày rồi, Diệp Tú Thường phát hiện giữa đôi mày Đoạn Vân Tụ có ẩn sầu tư, nhưng mỗi lần mở miệng hỏi lại lấy được đáp án đều là “Không có gì”, nàng cũng chỉ phải dằn xuống, nhưng trong lòng càng ngày càng bất an. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Nàng có điểm tức giận Đoạn Vân Tụ nín lặng không chịu nói lời nào, có chuyện gì không thể nói trắng ra sau đó hai người cùng nhau giải quyết? Đêm nay nàng quyết định phải đem sự tình hỏi đến rõ ràng, vì thế chờ Đoạn Vân Tụ nằm thẳng người xuống lúc sau nàng liền nghiêng người nhìn chằm chằm đối phương. “Làm sao vậy?” Xem ánh mắt Diệp Tú Thường nhìn mình chằm chằm mắt cũng không nháy, Đoạn Vân Tụ đành phải chủ động mở miệng hỏi. “Ngươi xem lông mày của ngươi, mặt đều nhăn cùng một chỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Tú Thường đưa tay đi xoa xoa lông mày của nàng, âm thanh mềm mại nhưng lộ ra kiên quyết. Đoạn Vân Tụ âm thầm tự trách, thầm nghĩ là công phu che dấu của mình quá kém, hay là Diệp Tú Thường quan sát quá tỉ mỉ đây? Nhưng có thể nói sao? Có thể nói ca ca của mình cũng chưa chết, hơn nữa trở thành Thiếu quân Ma giáo, một trong ma đầu chủ yếu mà bạch đạo cần tiêu diệt? Đã nhiều ngày nàng một mực nghĩ hai tháng sau chính mình nên làm cái gì bây giờ, cần đứng ở bên nào, một bên là Tú Thường, nữ tử cùng mình sinh tử tương hứa, bây giờ còn là người cùng chung chăn gối với mình, hơn nữa tựa hồ trợ giúp bạch đạo chính là đứng về phía chính nghĩa. Nhưng ca ca đây? Hắn từ nhỏ liền thương chính mình như vậy, vả lại bản tính thiện lương, trước khi xảy ra sự cố còn cùng mình cứu tiểu vân tước, cho dù hắn nhập ma giáo cũng không thể trở thành tàn bạo bất nhân giết người như ngóe. Mà ở giữa hắc bạch lưỡng đạo giới hạn thật sự rõ ràng như vậy ư, bạch đạo thật sự là chính nghĩa lẫm liệt hắc đạo là tội ác tày trời sao? Nàng đang nhớ lại một lần đối thoại khi cùng sư phụ Linh Ẩn đạo nhân đánh cờ. “Tụ Nhi con xem quân cờ này, một bên đen, một bên trắng, con nói giữa hắc bạch thật sự phân biệt rõ ràng như thế sao? Nàng cúi đầu xem bàn cờ, này mặt trên hắc bạch lần lượt thay đổi, nhưng đen chính là đen, trắng chính là trắng, không có quân cờ đã đen lại còn trắng. Sư phụ vê lên một viên cờ màu trắng đặt ở bên trong một nhóm cờ đen, cười đến vân đạm phong khinh. “Con đổi lại phương hướng đến xem, này bố cục tựu thành trong đen có trắng, trong trắng có đen, nói cách khác, đen tất vị đen, trắng tất vị trắng...” “Này sư phụ ngài đây, người là nắm phương trắng hay sao?” Nàng ngộ đến sư phụ không chỉ là đang đàm luận kỳ đạo mà thôi. Sư phụ cười đến thâm thúy, “Có lẽ thế nhân cho rằng như thế, nhưng vi sư cũng không nghĩ như vậy. Phương trắng quá mức hà khắc, hơn nữa cổ hủ...” Sư phụ rũ mắt xuống nhìn đến túi hương vật bất ly thân đeo trên thắt lưng, như có suy nghĩ gì. “Kỳ thật cần gì phải phân hắc bạch. Thế nhân phân ra hắc bạch, nhưng nếu câu nệ như thế, chỉ có thể phản tác dụng...” “Tụ Nhi không phải là không thể lý giải này là, không nên để ánh mắt người đời trói buộc, cần thoát khỏi hắc bạch chi phân?” “Tụ Nhi con thực thông minh. Nhớ kỹ vi sư một câu, hắc bạch không tại thế nhân trong mắt, mà ở trong lòng của con. Nhân sinh một đời, không cần cố kỵ nhiều thứ, nếu không...” Nếu không cái gì? Sư phụ ngày đó không có nói thêm gì nữa, mà thần sắc tịch liêu khôn cùng... Hắc bạch trong lòng ta? Nàng sờ sờ lồng ngực của mình ---- có thể lịch duyệt chính mình còn thấp, tiếp xúc người cũng không đủ nhiều, đối lòng người không có hiểu rõ như vậy, như vậy làm sao trong lòng phân ra hắc bạch? Đoạn Vân Tụ đang thất thần, lại nghe được Diệp Tú Thường tức giận hỏi mình, “Ngươi có nghe ta nói hay không?” Nàng quay đầu nhìn Diệp Tú Thường, chậm rãi hỏi: “Nàng cảm thấy được, hắc bạch thật sự như thế nhân sở rõ ràng sao? Này hắc bạch chi tranh chúng ta có nhất định phải tham dự trong đó hay không?” Có khả năng thoát khỏi hắc bạch chi tranh này hay không? Vài năm sau chúng ta vẫn giống như giờ phút này, đồng sàng cộng chẩm, hô hấp tương văn? (nghe được hơi thở của nhau a) “Ngươi đang lo lắng cái gì? Đại chiến hai tháng sau?” Diệp Tú Thường đưa tay ôm ở eo của nàng, “Kỳ thật ta cũng không nguyện cùng ngươi mạo hiểm, nhưng cha cùng đại ca đều đi, ta không bỏ xuống được bọn hắn...” “Tú Thường,“ do dự trong chốc lát, nàng vẫn là hỏi ra miệng: “Giữa ta cùng bọn họ, nàng có thể chọn một lần nữa hay không?” “Chọn lần nữa?” Thần sắc Diệp Tú Thường nghi hoặc. Đúng vậy, tiếp tục tuyển một lần, nếu nàng tuyển ta, chúng ta đây hèn nhát một lần, né ra phân tranh này, ta không chọn ca ca, cũng không tuyển bạch đạo, chúng ta cùng nhau rời xa giang hồ; mà nếu nàng tuyển cha cùng đại ca nàng... Trong nội tâm nàng thở dài ---- nếu nàng tuyển cha cùng đại ca nàng, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đứng bên ca ca cùng nàng là địch? Nếu là như vậy, ta liền phải cùng nàng rút kiếm chỉa vào nhau, thật không dám tưởng tượng... Ngữ khí Diệp Tú Thường lại trở nên nghiêm túc, “Vì cái gì còn muốn tuyển một lần? Lần trước đã rất thống khổ, hơn nữa ta tuyển ngươi, ngươi cũng đã biết giày vò trong đó? Ngươi đến tột cùng là sợ cái gì?” Lòng của nàng bị ngữ khí nghiêm túc còn mang theo chỉ trích của Diệp Tú Thường hung hăng đâm một chút. Ta biết lần trước ta khiến nàng khó xử rồi, khiến cho nàng thống khổ như vậy hơn nữa cuối cùng vẫn tuyển ta, nhưng lúc này đây ta cũng vậy đang tranh thủ hạnh phúc của chúng ta a... “Ngươi cho ta một lý do, vì cái gì còn muốn tuyển lần nữa, vì cái gì?” Ngữ khí Diệp Tú Thường dị thường nghiêm khắc, nàng không rõ Đoạn Vân Tụ là đang sợ cái gì, vì sao còn muốn tra tấn mình lần nữa? Tham gia đại chiến hắc bạch hai tháng sau rất khó sao? Tuy rằng này sẽ là tràng chiến dịch khó khăn gian khổ, nhưng mình có thể trơ mắt nhìn thân nhân mạo hiểm mà khoanh tay đứng nhìn sao? Đúng vậy, mình muốn tiểu hạnh phúc của cả hai, nhưng làm người không thể ích kỷ như vậy, hơn nữa trợ giúp cha cùng đại ca cũng là ở giúp đỡ chính nghĩa duy trì Thiên Đạo, chẳng lẽ ngươi không thể vì ta trợ giúp bọn hắn? Chẳng lẽ ngươi không muốn đứng ở bên chính nghĩa trừ gian diệt ác? Nhìn thấy mặt Diệp Tú Thường khoác lên tầng sương mỏng, lòng của nàng đau nhói. Nàng ôm lấy Diệp Tú Thường, dán sát vào mặt của nàng, “Hảo, không chọn, không chọn, ta tới tuyển, ta tới tuyển...” Đến thời điểm tự mình làm ra lựa chọn sẽ biết được giày vò lúc trước nàng phải chịu, còn khó chịu hơn lên núi đao xuống biển lửa, một khi đã như vậy, ta đây tới chọn, ta tới thừa nhận phần giày vò này... Diệp Tú Thường vì Đoạn Vân Tụ đột nhiên lộ ra bi thương mà lấy làm ngạc nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Đoạn Vân Tụ lại như thế hỏi cũng không nói. Trong lòng nàng không khỏi tức giận, nhưng cảm thấy được Đoạn Vân Tụ ưu tư lại một lần nữa bỏ qua truy vấn. Không đến một khắc cuối cùng, nàng thủy chung không muốn thương tổn người bên cạnh... Sáng sớm hôm sau, Diệp Tú Thường nói đi tìm phụ thân thương lượng chuyện kinh doanh gần đây của tiền trang. Kỳ thật Đoạn Vân Tụ biết bọn họ là đang thương lượng đại chiến hai tháng sau, mà “Nhạc phụ” của mình vẫn chưa mời mình tham gia, nhưng nàng cũng không nói đến, mặc cho Diệp Tú Thường đi qua. Nàng lưu trong phòng, suy nghĩ vì cái gì Diệp Kính Thành đối với chính mình không tín nhiệm như thế, nhưng suy nghĩ rất nhanh đã bị tiếng đập cửa cắt đứt. “Cô gia, trà đến đây.” Là thanh âm của Thúy Nhi. “Tiến vào.” Nàng ôn hòa nói. Cửa mở, Thúy Nhi một thân xanh biếc bưng khay trà đi tới, đem bình trà cùng chén trà phóng tới trên bàn bên cạnh nàng. “Cô gia uống trà.” Thúy Nhi rót trà, đem cái chén đưa tới trước mặt nàng. Nàng ngồi xuống bưng chén lên uống một ngụm, trong lòng kinh ngạc ---- thường ngày đều là Hoàng Sơn Mao Phong, như thế nào sáng nay đột nhiên đổi thành Động Đình Bích Loa Xuân? Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thúy Nhi, “Thúy Nhi ngươi có phải hay không nhớ nhầm rồi?” Thúy Nhi thần sắc mê mang, tựa hồ không biết phạm lỗi gì rồi. Nhưng mà trong lòng nàng lập tức đã cảm thấy không đúng ---- Thúy Nhi biết rõ mình thích uống Hoàng Sơn Mao Phong, chưa từng có đổi qua trà, hơn nữa nàng tính khí nhiệt tình mà dễ xúc động, nếu phát hiện mình đã làm sai chuyện luôn hội kinh hô một tiếng “Ah?”, không giống như bây giờ trên mặt chỉ là hơi có vẻ kích động. Nàng đứng lên, làm bộ như không chút để ý đi thong thả qua một bên, lại đột nhiên quay lại, hàn quang chớp qua, mũi kiếm Linh Ẩn kiếm đã muốn trực chỉ yết hầu Thúy Nhi. “Ngươi là ai!” Ánh mắt nàng lãnh liệt nhìn vào “Thúy Nhi” trước mặt. “Cô gia?” Thúy Nhi lui từng bước, kinh hoảng kêu lên. “Đừng gọi ta cô gia, ngươi rốt cuộc là ai!” Nàng đem kiếm lại đưa ra trước một tí, cách...này yết hầu trắng nõn chỉ có một khe hở. Thúy Nhi lúc này lại không hề kích động, thần sắc trở nên ngả ngớn, “Ta dịch dung thuật thiên hạ vô song, làm sao ngươi nhận ra được?” Thanh âm cũng thay đổi. “Kim Xu?” Nàng còn không có quên chủ nhân của cái thanh âm này là ai. “Nha, còn nhớ, ta còn tưởng rằng ngươi đem ta quên mất đây?” Dịch dung thành Thúy Nhi đúng là Kim Xu nàng đưa tay đẩy ra Linh Ẩn kiếm, “Biết là ta còn cầm kiếm chỉ vào?” Sau đó nhàn nhã ngồi xuống, rót cho mình một chén Bích Loa Xuân. “Ngươi bình thường không uống Bích Loa Xuân à? Này trà chính là cực phẩm nha, Diệp gia đúng là có tiền! Chậc chậc...” Kim Xu đoán được chính mình ở địa phương nào nên lợi dụng đến lộ liễu. “Ngươi nói ngươi muốn lẻn vào Sơn Trang, chính là dùng biện pháp này?” “Ngươi cảm thấy còn có biện pháp tốt hơn?” “Này Thúy Nhi đâu, ngươi đem nàng làm gì rồi?” Nghĩ đến Thúy Nhi có thể gặp phải độc thủ, nàng không khỏi sốt ruột. “Chết rồi.” Kim Xu uống xong một ly trà, khinh phiêu phiêu phun ra hai chữ, nhưng xem thần sắc nàng kinh ngạc lại tức giận, lại cười, “ Gạt ngươi thôi. Cái tiểu nha đầu kia ta lưu lại còn hữu dụng, biết không, dịch dung quan trọng nhất không phải là mặt, mà là thần thái cùng tính tình?” Nàng nghe đã hiểu, nhưng thần sắc vẫn là lãnh đạm, “Nàng là người vô tội, ngươi đừng giết nàng.” “Ngươi thật đúng là lòng dạ đàn bà. Ngươi cho rằng ta luyện dược thủy tốt như vậy, một tiểu nha đầu như nàng còn không xứng được...” Kim Xu vẻ mặt khinh miệt. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy ngươi lúc này tới tìm ta là muốn làm cái gì?” “Tới thăm ngươi một chút nha, mấy ngày không thấy, nhớ ngươi...” Nói xong Kim Xu cười - quyến rũ nhìn về phía nàng, như là đang nhìn tình nhân của mình, đem trên mặt Thúy Nhi nguyên bản bình thường nhất sinh sôi biến ảo ra mê hoặc quyến rũ. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp được người lẳng lơ như thế, nhưng nàng cũng không đi đón nói, quyết định lấy tịnh chế động. Kim Xu lại đứng dậy đi tới dựa vào, nửa thật nửa giả nói: “Kiếm vũ ngươi ngày đó chính là rất đẹp, ta thấy đều động tâm, nếu không ngươi hưu Diệp gia đại tiểu thư theo ta đi?” Nàng lui từng bước, lạnh lùng nhìn qua Kim Xu liếc mắt một cái. “Đối với ta liền như khối băng được rồi, thật sự là không thú vị.” Kim Xu bĩu môi, “Tốt lắm, ta là tới truyền lời cho Nam Phong Dương, ngày mai giờ Mùi hắn ở Hồng Vận Tửu chờ ngươi.” Ca ca đến đây? Muốn gặp mình? Trong lòng nàng một trận kinh hỉ ---- từ lần trước ở Tuyết Bảo Đỉnh vội vàng gặp mặt sau chính mình thật đúng là rất nhớ ca ca. Nhưng không đúng, lúc này ca ca đến không chỉ là muốn gặp mình thôi, khẳng định có chuyện gì rất quan trọng. Chẳng lẽ hắn muốn cùng mình thương lượng làm sao trong ứng ngoại hợp tiêu diệt bạch đạo? Nghĩ đến đây nàng lại cảm thấy bất an, mà Kim Xu xem sắc mặt nàng biến hóa, lại cười khẽ một trận, “Nam Phong Dương đến đây ngươi sợ hãi phải không, ta xem hắn rất lo lắng cho nghĩa muội là ngươi, ngươi thật sự là nghĩa muội của hắn?” Xem ánh mắt của nàng giống như đao bay tới, Kim Xu vẫn là cười, “Được rồi được rồi, không cùng ngươi hàn huyên, ta bây giờ là Thúy Nhi, nha đầu số khổ, vội vã đi.” Nói xong đứng lên đi ra cửa, trước khi biến mất vẫn không quên quay lại phao một cái mị nhãn. Còn trong lòng của nàng lật lên sóng to ---- ca ca đến đây, nếu hắn muốn mình lựa chọn, làm như thế nào tuyển? Không muốn làm trái kỳ vọng ca ca, nhưng càng không muốn cùng Tú Thường là địch a. Đúng rồi, mình không phải là có thể giống sư phụ nói, thoát khỏi hắc bạch chi tranh sao? Ngày thứ hai nàng nói muốn đi vào thành Lâm An dạo chơi, Diệp Tú Thường có việc, liền để nàng một mình đi ra ngoài. Nàng đi vào Hồng Vận Tửu nói tìm một hắc y công tử, chưởng quầy nói cho nàng biết ở trong hai nhã gian tốt nhất, nàng liền hướng lên trên đi, nhưng mà mỗi bước lên cầu thang đều cảm thấy thực khó khăn. Ca ca, Tú Thường, ca ca, Tú Thường... Hai cái thân ảnh luân phiên xuất hiện ở trước mắt nàng, làm nàng không thể lựa chọn. Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, hôm nay ở trước mặt ca ca Đoạn Phong Tiêu nàng nhất định làm ra quyết định. Rất nhanh đi vào chính là cái nhã gian kia mà chưởng quầy nói, nàng giơ cổ tay lên chuẩn bị gõ cửa, ở giữa không trung rồi lại dừng lại. Này thấy ca ca chính mình nhất định phải làm ra quyết định, có thể không lựa chọn hay không? Có thể bứt trở ra hay không đây? Nhưng nàng còn không có nghĩ kỹ đã nghe thấy thanh âm của ca ca Đoạn Phong Tiêu, “Tụ Nhi...” Nàng chỉ hảo đẩy cửa đi vào. Ca ca Đoạn Phong Tiêu đứng ở trong phòng, áo choàng màu đen, mang mặt nạ màu đen, một đôi tròng mắt như ám dạ tinh thần, ôn nhu mà thâm trầm nhìn đến nàng. “Ca ca...” “Đến, không gặp một thời gian, để ca ca xem thật kỹ...” Đoạn Phong Tiêu giữ chặt tay nàng mời nàng ngồi xuống, “Rất đẹp, trước kia ta biết ngay Tụ Nhi trưởng thành có thể so với hoa còn đẹp hơn...” Nàng cười khổ một cái ---- đẹp có gì dùng, có thể giúp mình thoát khỏi phiền não trước mắt sao? “Nhưng thực phiền não phải không?” Đoạn Phong Tiêu cũng không có không chú ý vẻ lo lắng giữa lông mày của nàng. Biết ca ca minh bạch tâm tư của mình rồi, nàng hít sâu một hơi, nói: “Ca ca, ngày đó huynh cũng không ngăn trở ta cùng Tú Thường, lại đề nghị ta quay về Minh Viễn Sơn Trang, trên đường kiếm phổ mất đi, hiện tại Kim Xu tới tìm ta, những này đều là ở trong kế hoạch của huynh? Lệ Phần Phong ngày ấy đến đây nhưng không có vạch trần ta, cũng cùng ca ca có quan hệ?” Đoạn Phong Tiêu gật gật đầu. “Ca ca, ta đã phiền não rất nhiều ngày. Huynh có biết ta cùng Tú Thường, ta cùng nàng, ái mộ lẫn nhau, hơn nữa tuy rằng giả Phượng hư Hoàng, chúng ta cũng đã thành thân. Nhưng Kim Xu lại nói huynh là Thiếu quân Ma giáo... Ca ca, ta...” “Tụ Nhi muội thật khó khăn phải không? Muội đang ở đây là muốn làm ra lựa chọn đúng không?” “Đúng, nhưng cũng không phải, kỳ thật ta không muốn làm lựa chọn, huynh cùng Tú Thường, với ta mà nói đều là người quan trọng nhất, ta không thể lựa chọn, cho nên...” Nàng thần sắc do dự chuyển sang kiên quyết, “Ta quyết định không chọn ai trong các ngươi.” Không tuyển chọn, đây chính là lựa chọn của ta, thoát khỏi phân tranh, chỉ vì này phân ôn nhu lưu luyến... Hửm? Không làm lựa chọn?” Đoạn Phong Tiêu cũng không nóng nảy, mà là rất hứng thú nhìn đến nàng, “Muội muốn thoát khỏi trận tranh đấu này, muốn bảo toàn tiểu hạnh phúc muội cùng Diệp Tú Thường đúng không?” “Ca ca...” Đối mặt ca ca yêu thương mình từ nhỏ, trong nội tâm nàng áy náy xông tới, nhưng nàng không thể buông tha cho, nàng quyết định tranh thủ, vì chính mình một đời hạnh phúc, vì chính mình cùng Tú Thường một đời hạnh phúc... “Chính là Tụ Nhi, muội không thoát ra được, muội nhất định phải lựa chọn, hơn nữa, muội nhất định lựa chọn ta...” Một câu ngữ khí bình tĩnh của ca ca Đoạn Phong Tiêu, lại mang theo sức mạnh khiến cho không người nào có thể kháng cự... -------------- Tác giả bảo phía trước ngược cũng không tính là ngược
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]