Tuy nói trong sơn cốc này giống như thế ngoại đào nguyên làm cho người ta lưu luyến, nhưng đối với người có một thân vướn bận chuyện quan trọng mà nói muốn thoát ly trần thế để hưởng thụ là điều không thể. Ba ngày sau hai người quyết định khởi hành quay về Minh Viễn Sơn Trang. Nhưng nghĩ đến sau khi trở về họ phải đối mặt với thế tục, không giống như thời gian này vô câu vô thúc*(tự do) ở bên nhau cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên cước trình của bọn họ không hề nhanh giống như lúc đến, mà là nhàn nhã như đi du ngoạn ngắm cảnh.
Ngày hôm đó hai người ở tại khách điếm trong một thành nhỏ, Diệp Tú Thường ở gian phòng của mình bắt đầu cẩn thận trang điểm tỉ mỉ. Nàng thay một thân sam tử màu hồng áo khoác sa mỏng, còn đặc biệt dùng đồng tâm kết với lưu ly trâm búi tóc, trên cổ hạ xuống sợi dây đính hạt châu tinh tế, sau đó mới đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Đoạn Vân Tụ mở cửa vừa nhìn, phát hiện hôm nay Diệp Tú Thường có hơi khác.
“Đẹp không?” Diệp Tú Thường cười nói tự nhiên.
“Đẹp, nàng mặc cái gì cũng đều đẹp!” Bình thường nhìn Diệp Tú Thường đã rất hài lòng rồi, hôm nay lại càng tú nhã thoát tục lộ ra vài phần kiều mỵ.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn được nghe khen ngợi nhiều đến nỗi làm nàng đã muốn không còn cảm giác, nhưng khen ngợi đến từ Đoạn Vân Tụ vẫn có thể làm cho nội tâm nàng thích thú. Nhưng sau khi nhìn đến Đoạn Vân Tụ nàng có điểm tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-minh-giang-ho/1402516/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.