Nhìn thấy cô với bộ dạng này, anh liền cảm thấy điều bất thường. Lộ Phương bất chợt thoáng nhìn thấy anh, cô nào hay biết gì, vô tư giơ bàn chải chà toilet về phía anh, giọng nói hùng hổ:
- Sao anh lại ở đây?
Những tiếng xì xào xung quanh vang lên văng vẳng khi họ ngửi thấy mùi hương chẳng mấy thơm tho từ dụng cụ cô đang cầm trên tay:
- Hôi hám quá.
- Thủng mũi tôi rồi.
- Nghĩ sao mà cầm cái bàn chải đó chạy lung tung vậy trời!
Lộ Phương bỏ tay xuống, cô cúi gầm mặt, ủ rũ: "Mất mặt quá. Xấu hổ chết được!"
Vừa lúc tên quản lý trông thấy, ông ta lập tức bước về phía cô mà quát lớn:
- Lộ Phương, người này là tổng giám đốc của công ty. Sao cô dám có hành động vô lễ vậy hả?
Cô nghe thấy tên quản lý gọi anh là "tổng giám đốc" thì vô cùng sững sờ, đầu óc hoang mang không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Thấy cô đứng ngây người, mắt nhìn về phía anh mà im lặng, tên quản lý nghĩ rằng cô muốn chống đối. Vì muốn thể hiện uy quyền mà không biết kiềm chế bản thân, hắn giơ cao tay rồi giáng về phía cô, định giở trò động tay động chân thô bạo:
- Không mau xin lỗi mà còn đứng ngay ra đó! Cô muốn chết à?
Lộ Phương hoảng sợ, vội khuỵ nhẹ chân, theo phản xạ, hai tay đưa ra chắn phía trước cơ thể.
Ánh mắt sắc lạnh của anh nhíu lại khi thấy tên quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-mieu-dai-nhan-tinh-yeu-bat-chot/2936009/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.