Chương trước
Chương sau
Mạc Du đột nhiên nắm lấy phân thân của A Uy.
“Ah…”A Uy một lần nữa tựa đầu chôn vào giữa hai chân của Mạc Du.
“Anh biết rõ tôi khát khao, vậy mà trốn tránh tôi, một căn phòng nhỏ xíu cũng có thể cách xa tôi như vậy, tôi có phải mua một cái lồng sắt đem anh nhốt vào trong, để anh không thể trốn nữa, trừ trong lòng tôi, nơi nào cũng không thể đến được.”
“Tôi không biết….” A Uy từ bên dưới hạ thân Mạc Du nói lên: “Nhưng tại sao cậu lại có sở thích chạm lên những vết sẹo bỏng của tôi?”
“Tôi cũng không biết….”
Mạc Du đem A Uy từ ghế salon đến bên giường, đây là lần đầu tiên A Uy nằm ở trên chiếc giường vừa mềm vừa rộng này.
Thân thể trần trụi tiếp xúc với lớp vải sa tanh thoải mái đến độ làm cho người ta phải ngây ngất.
Ai cũng không được phép ngủ trên giường, vậy mà Mạc Du lại có thể để hắn nằm lên.
Nói chính xác là nằm sấp.
A Uy hệt như một chú cún nhỏ quỳ sấp xuống, bị ép phải giơ cái mông lên để lộ ra bộ vị đáng xấu hổ, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng bí huyệt nóng rực bị cảm giác của dịch bôi trơn lạnh lẽo đưa vào không khỏi làm cho cả người run rẩy.
Ngón tay của Mạc Du cũng lạnh như băng.”Tôi rất cô đơn, thành phố này làm cho người ta cảm thấy thật cô đơn, cuộc sống này làm cho người ta cảm thất thật cô đơn…Không đúng! là anh làm cho tôi có cảm giác thật cô dơn.”
Động tác của Mạc Du cũng rất kịch kiệt, ngón tay tại bí huyệt của A Uy cứ ra lại vào, bí huyệt từ từ điều hòa được, vểnh lên nghênh đón ngón tay mà dao động, bởi vì khắc chế không được hành động tình sắc của chính mình, A Uy rên rỉ đem mặt vùi vào trong lớp gối.
Mạc Du nhưng lại không buông tha cho người kia, hắn kéo quần ngủ xuống, đưa chính thứ cực đại của mình để nơi của động, thân thể áp trên lưng A Uy, lồng ngực cọ xát tấm lưng trần kia, hạ thân cũng không ngừng chạm vào cửa động.
Mà lời nói thì lại đánh vào nội tâm…
Hắn tại bên tai A Uy thầm thì, giống như hạ bùa chú; “Anh phải chịu trách nhiệm chữa trị bệnh cô đơn cho tôi, thuộc về tôi….”
Phân thân nóng rực theo lời nói mà từng chút từng chút đưa vào trong cơ thể, ngón tay của A Uy bấu chặt vào tấm ga giường, vừa khóc vừa la, nhưng không có biện pháp, thân thể lại thành thật phản ứng ra nội tâm vui thích.
Một người nhiệt độ cơ thể rất thấp, không thích hợp với cuộc sống trống rỗng của đô thị, nhưng nhiệt độ của hai người lại vừa vặn, thân thể cùng dựa vào một nơi để chia sẻ hơi ấm, sẽ không vì trống vằng mà mất đi hơi ấm.
Mạc Du từng rất thèm muốn phụ nữ.
Mang thai, sau đó là sinh con, tựa như có trong tay một bảo vật.
Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ sở hữu bất cứ điều gì.
Chỉ là ôm con người này trong lòng nhưng lại không giống thế.
Hắn muốn có được A Uy, hăn muốn vĩnh viễn ôm con người này.
Không thể trách hắn sao lại có ý nghĩ ngây thơ đến vậy, dù sao hắn cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thỏa mãn đến thế.
Ôm một người tựa như ôm cả thế giới trong lòng, trái tim bởi vì đập quá nhanh mà gần nhu sắp nổ tung.
A Uy chính là bảo vật của hắn.
Cuộc sống của Mạc Du chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Công việc thuận lợi, quan hệ với mọi người cũng tốt, mọi thứ cũng vào quỹ đạo, việc lên chức cũng thuận lợi đến dị thường, tuổi trẻ đã lên chức cao, tiền đồ thực là sáng lạn, ngay cả cái khí thái của một người trẻ tuổi ngây thơ mới bước vào xã hội cũng biến mất, mặc dù vẫn ôn hòa như cũ, nhưng khuôn mặt nay càng thêm anh tuấn này lại phát ra vẻ trưởng thành khiến cho người ta phải ái mộ.
Nhưng hắn lại lên tiếp để rớt lại một đống người bên cạnh, cũng khước từ mấy vụ tiệc tùng ăn mừng, mỗi ngày đều chạy về nhà chăm sóc thú cưng.
Đúng vậy, hắn chăm sóc A Uy, có thể nói là như nuôi một chú mèo.
Nuôi mèo cùng nuôi chó không hề giống nhau.
Nói đến nuôi chó, con chó chính là con chó, còn chủ nhân chính là chủ nhân, nuôi mèo nhưng lại trái ngược, mèo chính là mèo, mà chủ nhân lại là nô tài.
Giải sầu loại bỏ sự cô đơn, nuôi chó không bằng nuôi mèo, bởi vì được người hầu hạ không bằng hầu hạ người khác tới mức ‘đầy đủ’, làm cho người ta chẳng còn thời gian mà nghĩ đến kỳ thật bản thân hơi bị coi thường.
A Uy vẫn duy trì cuộc sống không làm việc cũng như không ra khỏi nhà, mỗi ngày ở nhà chờ Mạc Du vuốt ve, hai người ở bên nhau thật gần nhưng thời gia ở chung ban đêm lại quá ngắn, giống như tâm nguyện còn chưa dứt thì đã hết thời gian rồi,Trên lưng Mạc Du toàn là những vết cào, ban ngày hắn liền giấu sau bộ tây trang nghiêm chỉnh, rõ ràng chứng cớ tình sắc ngọt ngào không muốn để lộ cho ai biết.
Hắn không nói, A Uy cũng không nói, nói bọn họ quan hệ bên trong vốn là ‘người yêu’.
Hai người đều biết, sự tình không phải như vậy….
Quan hệ của bọn họ rất đơn giản…
Là nuôi cùng được nuôi.(còn hơn cả người yêu nha ^.<)
Cả đời nuôi một người, trời ạ, vậy thì ngọt ngào đến cỡ nào, một người đàn ông bình thường bất quá cũng chỉ có nguyện vọng được như thế này, ít nhất đối với Mạc Du là như thế.
Hắn còn tưởng rằng sẽ như vậy đến vĩnh viễn, chỉ cần bàn tay hắn không rời xa làn da của A Uy, mà mà làn da của A Uy cũng không rời khỏi bàn tay hắn.
Khế ước cùng khế ước, dùng chính thứ xúc giác thần kì gắn kết.
Đêm hôm đó, như mọi ngày, hai người ôm nhau ngồi trên ghế salon, hắn vuốt ve những vệt bỏng của A Uy, càng ngày càng sờ đến mất không chế, A Uy bị kéo quần xuống ngồi dựa vào cổ Mạc Du, dồn dập thở dốc, chìm đắm trong cảm xúc được Mạc Du vuốt ve, khuôn mặt trưởng thành của A Uy lại càng thêm phần quyến rũ, cả người toát lên một thần thái cao nhã nhưng lại ngồi ngang trên thắt lưng Mạc Du mà vặn vẹo, Mạc Du chỉ cần thẳng lưng dậy hắn sẽ bị đẩy đến mức vô lực rồi mềm người xuống, bí huyệt bị thứ cực đại kia chiến đoạt đến nơi sâu nhất, phát ra những tiếng khóc rên rỉ.
Tin tức mà phát thanh viên nói qua TV làm người ta vui vẻ thoải mái, âm thanh ấm áp êm diku của phát thanh viên nói đến tin tức buổi tối nhưng Mạc Du lại không rảnh mà chú ý, tâm tư của hắn toàn bộ đều bị người đang ngồi trong lòng đoạt đi rồi.Xung quanh lưng đều lưu đầy những vết cào của người nọ, ngoài dấu hôn, còn có cả dấu răng nữa. Mạc Du một bên hưởng thụ cảm giác tiêu hồn khi được bí huyệt hút sâu lấy, một bên lại bị người trong lòng hung hăng cắn vào bả vai, răng hãm ngày càng sâu, đau đớn mãnh liệt như vậy làm cho Mạc Du mặc dù chỉ bị cắn một miếng thôi cũng cảm thấy kinh ngạc.
Phương thức ân ái vừa đau vừa sáng khoái, so với cách loài người ân ái thì biểu hiện giống như loài vật giao hoan càng thích hợp hơn.
Đàn ông cùng đàn ông trong khi quan hệ tình ái, đau đớn cùng khoái cảm vốn là hai chiếc xe chạy với tốc độ cực cao, chạm vào nhau liền tạo ra  sự bùng nổ giới hạn của cảm giác.
Để lại A Uy sau khi cào xong đã hôn mê, Mạc Du tiến đến bên tủ lạnh mở một lon bia, cầm lon bia đi vào trong phòng tắm, kiểm tra xem vết thương trên vai của mình.
Quả nhiên là bị cắn đến chảy máu rồi…
Bởi vì hôm nay không có dầu bôi trơn đã tiến vào luôn, người kia chắc hắn là muốn hắn phải  phải cảm thấy đau đớn giống vậy, nhưng cũng có khả năng là người kia chỉ đơn thuần muốn cắn hắn.
Tóm lại, trước hết phải xử lý vết thương, nếu không A Uy mà nhìn thấy lại áy náy, và còn có thể cự tuyệt hắn cầu ái nữa.(cái đồ 35 =,=)
Mạc Du lộ ra nụ cười khổ, đơn giản sau khi tắm qua sẽ lập tức bôi thuốc.
Nước thuốc tiếp xúc với miệng vết thương liền dâng lên một cảm giác đau đớn, trong lúc này hắn bỗng nghe được những tiếng vang rất nhỏ.
Dự cảm không hay làm cho hắn đánh đổ lọ nước thuốc, dòng nước thuốc màu nâu chảy đầy bồn rửa mặt, hắn không thèm để ý tới mà đi ngay ra khỏi phòng tắm.
TV còn đang hiện ánh sáng xanh, nhưng trên ghế salon lại không có bóng người.Cửa ra vào có chút mỉ ra, gió đêm từ ngoài đã qua khe hở mà tràn vào trong phòng, đó là một trận gió làm cho trái tim người ta phải hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.