Cảnh đêm ngoài cửa sổ thật sự rất mê người. Bên trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh trăng mông lung chiếu rọi.
Tôi trong chiếc áo choàng tắm đứng trước cửa sổ sát đất, áo choàng có chút lớn, nhưng mà lại rất thoải mái.
"Hải…"
Có người giữ eo tôi từ phía sau, tôi thuận thế tựa cả người vào trong ngực của anh ấy.
"Hách Tể, anh làm sao vậy?"
Tôi vẫn nhìn cảnh đẹp trước mắt mình, không quay đầu lại. Tay anh ấy có chút không thành thật, nhẹ nhàng lôi kéo dây lưng áo choàng tắm, ở trên cổ tôi hôn xuống:
"Em còn phải xem bao lâu nữa?"
"Ừm. Em… Em còn muốn ngắm bình minh…"
"Vậy còn anh thì làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ, em không biết…"
Đầu của Hách Tể vẫn đặt ở cổ tôi hôn xuống, khiến cho tôi toàn thân ngẩn ra.
"Đừng mà, anh làm em nhột đó…"
"Hải, anh muốn em…"
Nghe giọng nói trầm thấp của anh ấy, tôi liền quay đầu lại:
"Nói lời mà em thích nghe đi, em liền đáp ứng anh."
"Ba chữ kia sao?"
"Anh cứ nói đi…"
Hách Tể mỉm cười, kề môi tựa vào bên tai tôi, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của anh ấy.
"Anh nói…"
"Dạ..."
"Rời giường ngay!!!"
Cái gì? Rời giường ngay? Rời cái gì giường?
Phải là Anh yêu em chứ?
"Lý Đông Hải con đứng lên cho mẹ!"
Chính xác là giọng của mẹ. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức thấy mẹ tôi đang đứng bên cạnh.
"Mẹ, lại là mẹ! Con ngay cả Anh yêu em còn chưa kịp nghe được mà mẹ đã kêu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ly-tong-hach-hai/1101482/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.