Một tuần trôi qua sau cái đêm đó, ngày nào cũng như ngày nào, Thiên luôn ở bên chăm sóc cô, mớn cho cô từng bát cháo khiến My và Ngọc nhìn thấy mà không giấu nổi lòng ghen. Sự nỗ lực của Thiên cuối cùng cũng được đền đáp.
– Em tỉnh rồi à, haha… cuối cùng em cũng tỉnh rồi. – Thiên vui mừng khi thấy đôi mắt Lưu Ly hé mở.
– Em ngủ bao lâu rồi? – Lưu Ly vẫn cảm thấy mệt, cô gắng người ngồi dậy.
– Thôi. Cứ nằm đi, em ngủ một tuần rồi đó. – Thiên đáp đồng thời đẩy cô nằm xuống.
– Mệt cho anh quá, em xin lỗi. – Lưu Ly trả lời nhưng câu trả lời này của cô có vấn đề rồi. Thiên nghe xong câu này mặt hắn đang vui mừng tự dưng cứng đờ, từ hắn để ý nhất là ‘anh’, hắn nghĩ tại sao cô lại chấp nhận hắn trong một trường hợp không ai nghĩ tới. Một cô gái như Lưu Ly vốn có tính trẻ con đáng yêu chỉ sau một tuần đã mất hẳn, thay vào đó là câu nói của một người con gái chững chạc hơn, giọng nói ấm áp và có suy nghĩ hơn.
– Anh sao vậy? – Lưu Ly hỏi khi thấy Thiên bất động, cô không nghĩ mình đang gọi Thiên bằng anh thay vì từ chủ nhân quen thuộc.
– Há? À à anh không sao, chả lẽ em chấp nhận anh rồi sao. – Thiên vui mừng trở lại, hắn nắm tay cô đặt lên má.
– Cái gì? Ahhh… em… em xin lỗi. – Lưu Ly e thẹn khi cô để ý ra mình vừa kêu Thiên bằng anh. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-long/81183/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.