Editor: Calcium
Ngày hôm sau Dịch Lan cũng không thể an ổn ngủ tới hừng đông được.
Lúc đầu là cảm thấy không thở nổi, còn tưởng rằng gặp ác mộng, mơ mơ màng màng chưa tỉnh lại. Chờ đến khi cảm giác kỳ dị đó lan xuống tận bụng dưới, một bàn tay dọc theo những dấu vết hôm qua để lại dễ như ăn cháo công hãm thành trì, y lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy người đang nằm nhoài trên người mình làm loạn.
“A….Ngu Uyên!”
Người kia cười nhẹ trả lời: “Ta đây.”
Trời còn chưa sáng, nhưng có một số tia sáng mặt trời mờ mờ chiếu vào phòng ngủ, trong không gian nhập nhèm không thấy rõ bụi bặm, đột nhiên có một cánh tay trắng vươn ra từ trong trướng, ngón tay kia mảnh khảnh trắng nõn, nhìn tựa như lông chim trắng tuyết lộn xộn va chạm, phí công giơ trên không trung mấy lần nhưng cuối cùng đành bất lực rủ xuống giường.
Cho đến khi trời sáng choang, rung động trên giường mới dần dần dừng lại.
Khi Dịch Lan tỉnh lại, Ngu Uyên vẫn còn nằm ngay bên cạnh.
Cũng không biết đã tới giờ nào rồi, bên ngoài vang vọng lại tiếng mưa rơi, càng nổi bật lên sự yên tĩnh trong phòng. Ngu Uyên ôm y vào lòng, một tay khoát lên eo y nhẹ nhàng xoa nắn.
“Hả?” Dịch Lan xoa xoa mắt, còn đang mê man: “Giờ nào rồi?”
“Tầm trưa rồi.” Ngu Uyên đáp, lại hỏi: “Đói không?”
Đói bụng thì nhất định là đói bụng nhưng Dịch Lan không lập tức trả lời hắn, chỉ nhìn xa xăm —— y vẫn còn nhớ rõ ràng, có một hôm cũng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-linh-ngan-bien/3894492/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.