Chương trước
Chương sau
Từ sau khi từ thành phố B trở về, người nhà họ Hà cảm thấy mình là người trên cao, Mộc Tuyết gả cho người giàu sang bước vào gia đình quý tộc, người nhà họ Hà cảm thấy dù mình đi bộ ở thành phố Hải Đường thì cũng có thể ngang ngược.

Việc đầu tiên bọn họ là là đến tìm Mộc Lê, cả nhà kéo tới cửa hàng của Mộc Lê vừa thử đồ, vừa nói Hà Hiểu Lệ có bao nhiêu xa hoa, đồ hàng hiệu cũng có thể tùy tiện thưởng cho người giúp việc, một đám người giúp việc ra vào giống như phục vụ thái hậu ở hoàng cung vậy. Người Mộc Tuyết lấy là hậu vệ trước kia của hoàng đế, sản nghiệp gia tộc hùng bá một phương, cũng là số một số hai trong nước, sau đó bọn họ châm chọc người nhà họ Mộc không có số hưởng phúc, đứa con gái tốt như vậy mà lại đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ suy như vậy là đáng đời.

Mộc Lê kêu toàn bộ bảo vệ của cửa hàng đuổi người, nhưng người nhà họ Hà ở thành phố B ác độc cà thẻ tính dụng của Tống Truy Giác, trên người đều là hàng hiệu. Bảo vệ không dám lỗ mãng, chỉ lễ phép mời bọn họ rời khỏi, đám người nhà họ Hà ngẩng đầu ưỡn ngực hảnh diện đi khỏi, bước đi như gió.

Qua hôm sau, Mộc Lê tức đến mức ngã bệnh hai ngày, gọi điện nói với người nhà họ Mộc, lại làm nhà họ Mộc náo loạn một hồi.

Dĩ nhiên, Hà Thành Canh không tham dự sự kiện nháo cửa hàng của Mộc Dong kia.

Từ khi bị tạt rượu ở buổi lễ đính hôn, tránh thoát tai họa, nhưng mấy ngày kế tiếp không sao tránh được. Không biết Nam Kiều lấy được số điện thoại của hắn từ chỗ nào, bất luận như thế nào cũng muốn hẹn hắn ra nói chuyện phiếm.

Hà Thành Canh cũng không biết Nam Kiều muốn gì, từ khi nói chuyện với Tống Tử Khâm xong, hắn có thể cảm giác được người phụ nữ Nam Kiều từng thích Tống Ngôn Mục này không có hảo cảm với Mộc Tuyết, tất nhiên sẽ càng thêm phản cảm với mình. Nhưng mà, nếu không đi gặp, thì biết đâu đối phương sẽ làm gì đó với mình!

Luôn luôn gió chiều nào theo chiều ấy, Hà Thành Canh cảm thấy, những lời hứa của Mộc Tuyết đều nói bằng miệng, không thấy thứ gì, mà mặc dù Nam Kiều ngang ngược, nhưng nói không chừng sao này có thể dùng. Hắn là người hai mặt, trước kia cũng hai mặt với Mộc Tuyết và Mộc Dong, bản năng bẩm sinh này đã thấm vào xương tủy.

Nói tóm lại, Hà Thành Canh đi. Mộc Tuyết chỉ nói một câu, tự gánh hậu quả cho lựa chọn của mình,

Sau đó, Hà Thành Canh bị Nam Kiều kéo đi chơi, nói là Hà Thành Canh đang theo đuổi cô ta. Mặc dù Nam Kiều tự do phóng khoáng, nhưng dầu gì cũng có gia thế cao quý, người theo đuổi cũng có nhiều. Những người đó đều là người có bối cảnh, không biết Hà Thành Canh rốt cuộc là ai, hơn nữa Nam Kiều cũng có bạn tốt, vì vậy mọi người mỗi người một câu, ngấm ngầm châm biếm Hà Thành Canh.

Những lời nói đó hết sức khó nghe, hơn nữa bọn họ còn chuốt rượu Hà Thành Canh, làm Hà Thành Canh ói mấy lần, ngay cả mật cũng ói ra mới ngưng. Cuối cùng vẫn là Nam Kiều hô ngừng, dẫu sao người này cũng là em họ của Mộc Tuyết, nếu giết chết, sẽ không ổn.

Vứt Hà Thành Canh vào bệnh viện, cộng thêm gọi điện thoại cho Tống Tử Khâm không âm không dương nói Hà Thành Canh gặp người đẹp thì cầm lòng không đậu mà uống say, Nam Kiều liền đắc ý rời khỏi.

Sau hôm đính hôn Mộc Tuyết bận rộn tình nồng ý mật với Tống Ngôn Mục, chuyện đó cô đâu có rảnh mà quản. Đã sớm nói với Hà Thành Canh, tự gánh hậu quả cho lựa chọn của mình.

Mẹ Hà do dự muốn đi, dẫu sao Hà Thành Canh cũng là cháu trai duy nhất, nếu xảy ra chuyện thì người nhà họ Hà sẽ nháo sống chết. Bà tới bệnh viện ở một đêm, cho đến khi bác sĩ nói chất độc của rượu đã hết, mới để Tống Truy Giác đón về.

Chờ tới khi Hà Thành Canh khỏe lại, mẹ Hà tự mình đưa Hà Thành Canh lên máy bay, từ nay về sau, Hà Thành Canh không dám… chạy tới thành phố B nữa. Bởi vì Nam Kiều nói, không thể động vào Mộc Tuyết, nhưng sẽ dày vò Hà Thành Canh, dày vò đến chết mới ngưng.

Từ đó về sau, dạ dày Hà Thành Canh yếu đi, hơn nữa cũng không dám động vào rượu. Thậm chí nếu ngược thấy mùi rượu, cũng sẽ nhớ tới lần bị ép rượu đó, rồi bắt đầu đau dạ dày đến ngất xỉu.

Nam Kiều không bỏ qua như vậy, cô ta trở về nước học xong chương trình học, trở thành một nhà thiết kế trang sức, mà nhà thiết kế này, lúc nào cũng ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hà Thành Canh.

Hà Thành Canh trở lại thành phố Hải Đường, vừa hận những kẻ quyền quý kia, vừa quyết tâm trở thành người có quyền.

Mới bắt đầu, người nhà họ Hà muốn Hà Hiểu Lệ đưa họ tới công ty hoa, hoặc là công ty của Tống Truy Giác làm người lãnh đạo! Nói cái gì mà coi như không thể tới thành phố B, nhưng bọn họ cũng phải là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Hải Đường mới được!

Hà Thành Canh nghe thấy thì đen mặt, thật không biết người nhà đang nghĩ gì, đặc biệt là cha hắn – Hà Ái Quốc. Lúc trước Hà Ái Quốc là người có trình độ cao nhất nhà, kết quả cửa tiệm ở huyện kinh doanh chưa được hai năm. Một lúc thì muốn mở quán ăn, một lúc thì muốn bán quần áo, một lúc thì bán trái cây, một lúc lại đổi thành tiệm trà sửa, một lúc lại bán đồ đặc sản quê nhà. Nói tóm lại nghe thấy người khác nói cái gì kiếm tiền được là hắn lập tức đổi, mỗi lần đều là việc làm ăn vừa mới khởi sắc lại nổi lòng tham mà chuyển sang cái khác, mà làm nhiều lần như vậy, tiền trong ngân hàng dần dần giảm xuống.

Nói thật, Hà Thành Canh không tin cha mẹ mình có đủ khả năng cho hắn học đại học, có thể mua nhà mua xe cho tiền hắn lập nghiệp, cũng không mạnh như Mộc Tuyết.

Vì có thể có được trợ giúp của Mộc Tuyết, vì có thể xuất ngoại du học, vì có thể sau khi tốt nghiệp lập tức có xe có nhà có tiền gây dựng sự nghiệp trở thành “Nhân sĩ thành công”, Hà Thành Canh bắt đầu nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh của Mộc Tuyết, chế trụ người nhà họ Hà không để họ quấy rầy mẹ con Mộc Tuyết.

Nhưng Hà Ái Quốc và Lưu Thúy đâu có cam tâm, ông bà già nhà họ Hà cũng vậy, Hà Trân Châu và chồng cũng không buông tha. Cả đám bọn họ đều thấy, Hà Hiểu Lệ có cuộc sống giàu sang hạnh phúc như vậy, vậy cả nhà bọn họ cũng phải được đải ngộ ngang hàng. Mặc dù không chọc nổi Hà Hiểu Lệ, cũng không chọc nổi Tống Truy Giác, nhưng giả bộ đáng thương giả bộ thê thảm thì được mà?

Nghĩ như vậy, dù Hà Thành Canh nổi giận mắng chửi người đập đồ như thế nào, người nhà họ Hà cũng không nghe.

Hà Ái Quốc muốn mở tiệm, gọi điện thoại đòi tiền Hà Hiểu Lệ, Lưu Thúy muốn mua nhà trong thành phố, gọi điện thoại đòi tiền Hà Hiểu Lệ, Hà Trân Châu muốn chuyển trường cho con, đòi tiền Hà Hiểu Lệ, bà già nhà họ Hà 60 tuổi cảm thấy tim không tốt, đòi tiền Hà Hiểu Lệ để mổ tim, ông già nhà họ Hà cảm thấy thân thể yếu ớt, đòi tiền Hà Hiểu Lệ mua nhân sâm trùng thảo, muốn sửa nhà, gọi điện thoại đòi tiền Hà Hiểu Lệ, muốn mua nội thất, gọi điện thoại đòi tiền Hà Hiểu Lệ.

Nói tóm lại, bọn họ chỉ cần đụng chuyện, sẽ khóc lóc thê lương gọi điện thoại cho Hà Hiểu Lệ, lòng vòng nhắc tới khi còn bé khó khăn, nhắc tới những ngày gian khổ sống cùng nhau, hối hận lúc đầu không đối xử tốt với Hà Hiểu Lệ, sau đó hy vọng Hà Hiểu Lệ từ bi nhìn vào quan hệ huyết thống mà giúp.

Công ty của Hà Hiểu Lệ kiếm không ít tiền, nhưng chuyện bán nhà và thái độ của người nhà họ Hà đã in sâu trong lòng. Hơn nữa người nhà họ Hà khẩu vị rất lớn, tùy tiện một cái là há mồm sư tử, đòi hai ba trăm ngàn. Gia đình bình thường, hai ba trăm ngàn có thể sống bảy tám năm, đên tay người nhà họ Hà, không tới nữa năm lại bắt đầu khóc than. Ban đầu vì tình cảm mà Hà Hiểu Lệ cho hai lần, sau đó hiểu rõ, người nhà họ Hà coi bà là cái máy in tiền. (bà ngu quá)

Vì vậy, rốt cuộc Hà Hiểu Lệ tâm địa sắt đá, giống như Mộc Tuyết, không nhận điện thoại của người nhà họ Hà, để cho người dưới xử lý. Hễ là liên quan đến tiền, một mực từ chối.

Người nhà họ Hà từng thương lượng với Hà Thành Canh rất nhiều lần, bởi vì hắn có vẻ thân với Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết, bọn họ phải tới thành phố B kể lễ một trận, để kể tội ác tài trợ của Hà Hiểu Lệ, dám ngược đãi nhà mẹ đẻ. Kết quả vừa mới thực hiện kến hoạch, Mộc Tuyết đã biết. Mộc Tuyết phái người phái xe tới sân bay, trực tiếp đưa người nhà họ Hà tới cái chuồng heo mà năm đó cô bị bắt cóc, ý nghĩa chân chính là để cho bọn họ kêu khóc một năm ‘Cuộc sống khổ’. Thức ăn chay không ăn nổi, dầu cải cũng không dùng được, một năm không có quần áo mới, tắm nước nóng sợ lãng phí nên tắm nước lạnh, nhưng thứ lý do vô lý để đòi tiền, nếu dám nói ra, vậy thì thử đi, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ biết cuộc sống bây giờ là may mắn cở nào.

Mỗi ngày bị mấy vệ sĩ có vũ khí trong coi, ở chung với heo, đi bên ngoài cắt cỏ làm ruộng, thức ăn ít đến đáng thương, tắm đều là nước lạnh, chất lượng cuộc sống của người nhà họ Hà trở về 30 năm trước. Lúc này bọn họ mới biết cháu trai Hà Thành canh sáng suốt cở nào, Mộc Tuyết chỉ là không muốn để ý tới bọn họ, nhưng không có nghĩa là không thu thập được bọn họ. Nhìn xem, bọn họ đã ở đây một năm, cũng không thấy ai tìm kiếm. Thứ để liên lạc với bên ngoài của bọn họ đã bị lấy hết, muốn chạy trốn sẽ bị phạt hai ngày không cho ăn cơm.

Người nhà họ Hà bị dạy dỗ nên cũng có được chút kinh nghiệm, sau khi trở về thì không dám….. tìm Hà Hiểu Lệ đòi tiền nữa.

Mà trong một năm người nhà họ Hà bị nhốt, vừa vặn là năm Hà Thành Canh tốt nghiệp muốn xuất ngoại học thêm. Chờ người nhà họ Hà được thả ra, mới phát hiện Hà Thành Canh đã sớm bay đến Mỹ, nhất thời một đám người giận đến bốc khói xanh.

Nhìn xem nhìn xem, cả nhà này không phải chỉ vì Hà Thành Canh sao, vừa nghĩ tới Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết keo kiệt. Tất cả của nhà họ Hà không phải là của Hà Thành Canh sao, kết quả con thỏ nhỏ chết bầm này, ông nội bà nội cha mẹ và cô dượng mất tích một năm, nó không lo một chút, cũng không báo cảnh sát, lại vẫn thản nhiên ra nước ngoài học! Thật con mẹ nó không phải thứ tốt.

Người nhà họ Hà tức nhảy dựng, còn Hà Thành Canh ở nước Mỹ thì sôi lửa bỏng.

Hắn nghĩ cái gì mà lại muốn tới Mỹ học chứ?

Nam Kiều ở Mỹ!

Đường du học của Hà Thành Canh, trở nên gian khổ dị thường. Đã từng bị Nam Kiều lừa và làm nhục, hiện nay hắn giống như chim sợ ná, dè đặt. Nhưng Nam Kiều có tiền có thể khiến quỷ đấy cối xây, cô ta không ra mặt, nhưng người chung quanh Hà Thành Canh thì thiếu gì phương pháp dày vò hắn. Dù là đại học ở Mỹ cũng không tránh khỏi bạo lực học đường, Hà Thành Canh từ trong xương lại là kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, cuối cùng bị chỉnh thê thảm.

Mộc Tuyết cuối cùng không nhìn nổi, cô không thích Hà Thành Canh, nhưng kiếp này Hà Thành Canh cũng không làm chuyện gì lớn. Nam Kiều là một người ngoài, dày vò Hà Thành Canh cũng phải có mức độ.

Sau khi Tống Ngôn Mục phái vài người bảo vệ, Hà Thành Canh mới dần dần có sức sống, không đến nổi vì bị Nam Kiều chèn ép mà tự sát hoặc bùng nổ thành biến thái.

Nhưng Hà Thành Canh này… Thói hư tật xấu từ trong xương không đổi được.

Có vệ sĩ như bóng với hình, Hà Thành Canh dần dần tỏ uy phong. Hắn học tập đặc biệt khắc khổ nghiêm túc, cuộc sống riêng càng ngày càng hỗn loạn. Mặc dù mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, nhưng khẩu vị thì bị nuôi hư. Có lẽ là từng nhận được kích thích từ Nam Kiều, có lẽ nịnh nọt yêu thích hư vinh đã có từ trong xương, Hà Thành Canh rất yêu thích những thứ xa hoa kia, việc học hành ngày càng xuống dốc. Người đã từng bị so với hắn, từ từ bắt đầu xem thường hắn, nhất là người không có tiền.

Sau khi về nước Hà Thành Canh lấy được tiền nhà và xe từ chỗ Mộc Tuyết, càng đắc ý tự mãn, thiết lập công ty của mình, thành ông chủ nhỏ, hùng tâm tráng chí muốn mở rộng sự nghiệp. Hắn đối với nhân viên công ty hết sức hà khắc, động một chút là nói người ta óc chó, làm thêm tăng ca chưa bao giờ phát lương, còn khi đối với người hơn mình hoặc là người hợp tác có quyền hơn mình, hắn a dua nịnh hót, thích nhất chính là hẹn quan viên chính phủ đi ăn uống chơi gái.

Người nhà họ Hà trăm cay ngàn đắng cuối cùng tìm được Hà Thành Canh, vốn còn muốn đại phát oai phong để cho Hà Thành Canh bồi thường tổn thất cho bọn họ. Nào biết Hà Thành Canh vắt chày ra nước, cau mày ném xuống 20 ngàn kêu bọn họ biến về chỗ cũ, đừng quấy rầy hắn phát triển sự nghiệp.

Bà lão Hà đã mất chỉ còn ông lão, bắt đầu lên cơn suyễn ho khan, trời ơi đây là cháu ruột sao?! Hà Hiểu Lệ gả cho người có thế lực lớn, không muốn giúp đỡ nhà mẹ thì thôi, Mộc Tuyết là cháu ngoại bọn họ không thương yêu cũng thôi, muốn cắn ngược thì bọn họ cũng nhận. Nhưng Hà Thành Canh không giống vậy, nó là bạch nhãn lang mà!

Đừng nói ông lão Hà, Hà Ái Quốc cũng phải đánh con trai, mày đi nước ngoài ngay cả một tin tức cũng không có, muốn tạo phản đúng không? Dù mày làm hoàng đế thì tao cũng là cha mày!

Lưu Thúy ở một bên khóc thê thảm, Hà Trân Châu yên lặng gạt lệ, tình cảnh một mảnh hỗn loạn. Hà Thành Canh cảm thấy bị người nhà thấp hèn làm phiền, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng từng bước trấn an. Nào là con ở nước ngoài bận học, không rãnh liên lạc với mọi người, bây giờ con mang một thân tài hoa trở lại phát triển sự nghiệp, cũng mạnh hơn Mộc Tiền Trình năm đó mấy lần, mọi người đừng làm loạn, chờ con kiếm được tiền thì sẽ hiếu thảo lại.

Lần này người nhà họ Hà ngừng than thở, bày tỏ, công ty của Hà Hiểu Lệ chúng ta không vào được, không phải con cũng vậy đấy chứ? Phải để chúng ta trong nôm cho con, người ngoài sao bằng người nhà! Tham ô công quỷ con cũng không biết!

Bất đắc dĩ, Hà Thành Canh không thể làm gì khác hơn là cho vị trí trưởng kho hàng, cho Hà Trân Châu làm trưởng bí thư công ty, coi như là hoàn thành ước mơ của bọn họ.

Hà Thành Canh giả bộ ưu nhã phong cách ở thành phố Hải Đường thật đúng là phù hợp với thẩm mỹ của người dân ở thành phố Hải Đường, hắn khoe khoang địa vị của chị họ mình ở thành phố B, khoe khoang mạng lưới quan hệ phong phú của mình ở Mỹ, quan hệ với các quan chức của thành phố Hải Đường, chuyện làm ăn thật đúng là thuận buồm xuôi gió.

Thuận buồm xuôi gió, là Hà Ái Quốc và Hà Trân Châu.

Năm đó khi Mộc Tiền Trình phát đạt, người nhà họ Mộc đều vênh mặt lên trời, bây giờ người nhà họ Hà chỉ có hơn chứ không kém.

Hà Ái Quốc bốn năm chục tuổi mà vẫn mạnh mẽ như cũ, vài năm đã ôm năm đứa con riêng về, hắn chê Lưu Thúy người già sắc suy, lại ngại Hà Thành Canh, dứt khoát không về nhà, ngày ngày đi tìm tình nhân 17 18 tuổi. Lưu Thúy biết hết tất cả mọi chuyện, một tiếng cũng không nói, bà ta còn chê Hà Ái Quốc xấu xí mập ú, bà ta cũng bao nuôi mấy tên trai bao, ngày ngày hưởng thụ trai trẻ phục vụ nịnh hót, hưởng thụ cái gọi là tình yêu đến trễ.

Hà Trân Châu và chồng trực tiếp vỡ lỡ, Hà Trân Châu coi thường chồng ít kỷ hẹp hòi, bà ta muốn mua hàng hiệu Châu Âu nổi tiếng, còn chồng thì lại nói phải tiết kiệm không được tiêu xài phung phí, nói cái gì đi chơi đều là vô bổ. Hừ, đừng tưởng bà ta không biết Trịnh Lợi lén cho anh em của hắn mấy trăm ngàn, còn ở bên ngoài anh anh em em với mấy đối tác nữ!! Bây giờ tiền trong nhà đều là của người nhà họ Hà bà ta kiếm, Trịnh Lợi ăn không ngồi rồi, còn ngày ngày quản nhiều như vậy, phi!

Trịnh Lợi cũng cảm thấy Hà Trân Châu khác thường, cả ngày đi thep cháu trai tiếp khách uống rượu, từng này tuổi còn anh anh em em với đống tai to mặt lớn kia, người ta chỉ cần nói sắp đi du lịch, bà ta lập tức vui vẻ muốn đi theo, không biết khi đi ra ngoài là một hay hai người! Nhà họ Hà có được một Hà Thành Canh thì ngon à, các anh em của hắn cũng không kém đâu, Hà Trân Châu muốn leo lên đầu hắn ngồi à? Cút!

Hai vợ chồng đại chiến ba trăm hiệp, ban ngày gây gổ buổi tối đánh nhau không chút quan tâm tới cảm xúc của Trịnh Kim sắp thi vào trường đại học. Trịnh Kim suốt ngày không thể nào được cha mẹ chú ý, đã sớm trở thành thiếu niên ngỗ nghịch, lúc này chịu đựng, hy vọng cha mẹ không ly hôn. Chờ tới khi Hà Trân Châu và Trịnh Lợi đánh ngang tay, khi làm chứng nhận ly dị chia tài sản mới phát hiện, Trịnh Kim đã bỏ nhà đi hơn một tuần lễ.

Hơn nữa, chuyến đi này, đến khi Hà Trân Châu và Trịnh Lợi chết, hắn cũng không về. Không ai biết hắn xảy ra chuyện gì, chết bất ngờ, hay thật sự giận dỗi không trở về.

Càng già, Hà Trân Châu càng thất vọng, Trịnh Lợi cũng hối hận, hai vợ chồng bọn họ bị hư vinh làm mờ mắt, kết quả đến già không có ai nuôi, cô đơn lẻ loi chết già trong viện dưỡng lão.

Sau khi Nam Kiều trở về từ nước ngoài, vẫn săn ngữi Hà Thành Canh như cũ, dò thăm tung tích Hà Thành Canh, Nam Kiều thiết lập cạm bẩy, thuê công ty chuyên lừa dối xuống tay với công ty Hà Thành Canh. Nào biết Hà Thành Canh đã học khôn, làm ăn với chính phủ cấu kết với quan chức, công ty lừa dối kia không thành công.

Vì vậy Nam Kiều quyết định tự mình ra tay, cô ta chính là muốn chơi Hà Thành Canh. Vì vậy Nam Kiều mời thám tử đi thu thập chứng cứ hối lộ của Hà Thành Canh, hối lộ quan chức vào quán bar, mất hơn một năm, sau đó trực tiếp tìm người tố lên trung ương.

Trên trung ương giao lại cho người của thành phố, người của thành phố trực tiếp điều động, hốt hết một ổ của Hà Thành Canh và đám quan chức, tiếp đó lại moi móc ra thêm nhiều vụ tham ô. Lần này Hà Thành Canh bị bắt, tất cả các hạng mục hợp tác với chính phủ mà vi phạm nội quy đều bị móc ra, không chỉ bồi thường một khoảng kết xù cho quốc gia, còn phải đối mặt với pháp luật.

Uy phong lẫm lẫm tự đắc kiêu căng, lần này Hà Thành Canh hoàn toàn yên héo rũ, hắn nghiêm túc đàng hoàng khai hết cái cuộc hối lộ, Trần Khẩn nhận sai, thỉnh cầu xử nhẹ. Hắn biết, phạm tội hối lộ thì sẽ bị tù năm năm trở xuống hoặc là tạm giam, nói thắng ra là có thể hưởng án treo, không cần ngồi tù. Nhưng hắn ăn hối lộ quá nhiều, thậm chí nuốt luôn tiền của hạng mục quang trọng của quốc gia, làm quốc gia tổn thất quan trọng, ít nhất cũng phải từ 5-10 năm tù. Lại bị người ta hại, làm cho mọi chuyện đặc biệt nghiêm trọng, phải nhận án từ 10 năm trở lên hoặc tù chung thân, tịch thu tất cả tài sản.

Chi khi người hối lộ tự đầu thú mới có thể giảm bớt xử phạt hoặc miễn trừ xử phạt.

Phải khai hết, Hà Thành Canh coi như may mắn, bởi vì Nam Kiều đã hả giận, cảm thấy mình thắng, không lửa cháy đổ thêm dầu. Cho nên Hà Thành Canh bị xử năm năm tù. Nhưng bây giờ hắn cũng đã 30 tuổi, đã có vợ con, chờ sau năm sau khi hắn ra tù không biết vợ con có còn chờ hắn hay không. Dẫu sao, tất cả tài sản cũng không còn.

Những năm này người nhà họ Hà tiêu tiền như nước, không biết dự trữ. Ban đầu Hà Thành Canh còn làm ăn, người nhà họ Hà cũng không bước chân ra biển. Trận đại biến này đổ xuống, lão già nhà họ Hà vì quá sợ mà thăng thiên, tình nhân của Hà Ái Quốc ôm tiền trốn, trai bao của Lưu Thúy cũng không còn thân cận với bà ta, hai vợ chồng nhìn một đống con riêng, hai người nổi giận, đám này đi học ăn mặc không tốn tiền à? Bây giờ tiền trong nhà đều bị tịch thu hết, bọn họ chỉ có thể giảm một phần đở một phần. Hai vợ chồng ăn ý, dứt khoát đóng cửa thương lượng, hai người lặng lẽ ôm tiền riêng đi tới nơi khác sống thì ổn rồi, còn mấy đứa con riêng này thì mặc kệ chúng đi.

Đến cả Hà Thành Canh, bọn họ cũng không quan tâm. Chờ sau năm sau hắn đi ra, vợ chồng bọn họ trở về thăm là được.

Hà Thành Canh ở trong tù cũng không tệ, hắn có kiến thức có văn hóa, học được nhún nhường lại biết phục tùng, thái độ đàng hoàng biểu hiện tốt, cuối cùng được giảm hình phạt. Khi hắn ngồi tù cũng chỉ có vợ hắn thường vào thăm, sau khi ra ngoài hắn phát hiện cha mẹ mình đã sớm chạy. Vợ hắn có thai vẫn một mực chờ hắn, hơn nữa còn ngậm đắng nuốt cay mà cho đám con riêng của Hà Ái Quốc ăn học.

Lần này Hà Thành Canh hoàn toàn tỉnh ngộ, qua nữa đời người, đã từng tùy tiện, đã từng hy vọng xa vời, hôm nay rốt cuộc lắng đọng. Hắn gọi điện thoại cho Mộc Tuyết lần nữa, nói xin lỗi cô vì khi còn bé không hiểu chuyện tiếp tay Mộc Dong bắt nạt cô, hơn nữa nhận ra những sai lầm của mình trong những năm này, lại kể những suy nghĩ của mình khi ở trong tù, còn có hiện trạng của nhà họ Hà. Cuối cùng, Hà Thành Canh khẩn thiết cầu xin Mộc Tuyết giúp mình một lần, đây là một lần cuối cùng, hắn không cần nhiều, chỉ muốn mượn mấy chục ngàn, an tâm bán chút đồ, nuôi bọn nhỏ.

Khi đó Mộc Tuyết đã làm mẹ rất nhiều năm, cô biết Hà Thành Canh đã bị tang thương làm mòn hết góc cạnh, hơn nữa cũng coi như may mắn, gặp được một người vợ thủy chung hiền lương. Thật ra thì mấy năm nay Mộc Tuyết vẫn luôn nâng đở vợ của Hà Thành Canh, nếu không chỉ có một mình cô ấy thì làm sao nuôi được sáu được bé dễ như vậy. Cho nên lần này Mộc Tuyết giúp Hà Thành Canh, từ đó Hà Thành Canh bắt đầu hết lòng kinh doanh, cuối cùng cũng cho những đứa bé được sống một cuộc sống bậc trung.

Đến nỗi, tới khi đôi cha mẹ kia nhiều năm sau mới tới nhìn con mình, Hà Thành Canh cũng không nói gì. Hắn cũng không phải là người rộng rãi gì, cho dù ngộ ra cuộc sống cũng không quên cha mẹ đã vứt bỏ hắn lúc hoạn nạn. Vợ Hà Thành Canh cũng hận cha mẹ chồng bỏ chồng mình khi chồng mình hoạn nạn, còn ném lại mấy đứa con riêng, không quan tâm sống chết. Mặc dù hai vợ chồng không so đo, nhưng trừ mỗi tháng cho chút tiền sinh hoạt thì không liên lạc gì với Hà Ái Quốc và Lưu Thúy.

Cuối cùng, Hà Ái Quốc và Lưu Thúy một trước một sau bệnh chết, Hà Thành Canh và vợ đưa từng người đến nơi an nghĩ cuối cùng, hai người cùng nhau tay trong tay về nhà, tiếp tục cuộc sống phổ thông bình thản. Con riêng của Hà Ái Quốc là do một tay vợ của Hà Thành Canh nuôi lớn, mặc dù có di truyền một ít máu con buôn, nhưng cũng không quá lệch lạc, ngày sau cũng trải qua cuộc sống bình thường. Con ruột của Hà Thành Canh có thành tích học tập rất tốt, khi còn bé gia đình gặp khó khăn quá lớn, nên con trai hắn thành thục hơn nhiều so với những bạn cùng lứa, cũng biết đủ và thỏa mãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.