Chương trước
Chương sau
Tống không yên tâm để Dư Ổ ở một mình ở nhà, vì thế y nhanh chóng đem người bao kín mít rồi dẫn cậu tới viện nghiên cứu. Nhân viên trong viện nghiên cứu vừa thấy bọn họ liền kinh ngạc tưởng mắt bản thân có vấn đề, tiến sĩ Tống lãnh khốc vô tình không dính chút khói bụi trần gian của bọn họ vậy mà lại ôm một người không thấy rõ mặt trong lòng, ánh mắt y còn ôn nhu dịu dàng như muốn dìm chết người ta trong đó.

"Tống..... tiến sĩ, xin chào."

Tống giương môi mỉm cười gật đầu rồi ôm lấy người trong lòng bước vào văn phòng.

Đám trai gái mặc áo blouse trắng đứng ngoài cửa lúc thì vỗ vỗ mặt, lúc thì xoa xoa mắt, không thể tin được mà nhìn nhau, "Cậu có thấy gì không, hay là tôi bị hoa mắt rồi."

"Người vừa rồi thật sự là Tiến sĩ Tống sao?"

"Mẹ, một Tiến sĩ Tống ôn nhu như vậy thực sự tồn tại sao?"

"Tối hôm qua Tiến sĩ Tống không ở trong viện, nghe nói đã ôm một người rời đi, đừng nói ngài ấy đang ôm người đó trong ngực đó nhé."

"Toàn thân Tiến sĩ đang tỏa ra sự thỏa mãn, chậc chậc...."

"Nhưng mà..... trong lòng Tiến sĩ Tống không phải đã có người thương rồi sao?"

Trong viện nghiên cứu đã xuất hiện vấn đề khó giải thích nhất trong lịch sử, người khiến cho Tiến sĩ Tống có thể hạ phàm xuống nhân gian này rốt cuộc là thần thánh phương nào. 

Buổi sáng hôm nay, nhóm trợ lí mang theo tâm trạng bát quái sôi nổi gõ cửa phòng Tiến sĩ Tống, nói là báo cáo tiến triển của hạng mục nghiên cứu cùng những vấn đề đang gặp phải nhưng mắt của bọn họ lại láo liêng khắp nơi, chỉ tiếc là Dư Ổ đang nằm ngủ lại phòng nghỉ bên trong, không ai có thể thấy được cậu.

Đến trưa, Tống muốn đi thị sát tiến triển của vắc-xin phòng bệnh, y gọi Dư Ổ dậy đút cậu ăn cơm, Dư Ổ mơ mơ màng màng ôm lấy eo y, chôn mặt vào trong ngực, lẩm bẩm, "Tống ca ca, buồn ngủ."

"Buồn ngủ cũng phải ăn cơm." 6 năm trước Dư Ổ đã thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, Tống có thói quen đốc thúc bảo bối nhỏ ăn cơm, một ngày ba bữa không thiếu bữa nào, chỉ có nuôi dưỡng bé cưng khỏe mạnh thì ban đêm y mới có thể lăn lộn cậu không chút thương tiếc, "Lát nữa anh muốn đi xem tiến triển của vắc-xi phòng bệnh, anh đi rồi thì phải khóa cửa cẩn thận, nghe không?"

Hệ thống: [Ta vừa kiểm tra được một thứ dao động rất kỳ quái tầng hầm, ngươi thử đi xuống nhìn xem đi.]

"A?" Dư Ổ sau khi bị gọi tỉnh cũng không buồn ngủ nữa, cậu ăn cơm xong liền ôm lấy cánh tay nam nhân làm nũng muốn đi xem, chỉ cần trên giường được đụ địt thoải mái thì dưới giường Tống luôn chiều theo ý cậu.

Tầng hầm bên dưới được trang bị rất nhiều cửa bằng kính pha lê, trong đó đều là những người vì cứu người khác mà bị cắn, kỹ thuật bây giờ chỉ có thể trì hoãn không cho virus khuếch tán chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn. Bởi thế những người bị nhiễm virus tang thi đều tự nguyện trở thành người thử thuốc để tạo ra vắc-xin phòng bệnh.

Dư Ổ mặt đeo khẩu trang trên người khoác áo blouse trắng tò tò đi bên người Tống, nhóm trợ lí bên cạnh cũng tò mò liên tục nhìn về phía cậu, đặc biệt là hình ảnh mười ngón tay đan chặt của hai người đã khiến bọn họ hoài nghi không thôi.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Khoan đã! Phòng cuối! Tang thi nam sinh kia là Đinh Độ, là Đinh Độ bị bạch liên hoa đoạt mất ngọc bội kia.]

[Đúng là cậu ta rồi!] Hệ thống kích động kêu lên, [Dòng máu của gia tộc Đinh Độ tương đối đặc thù, sau khi bị cắn cũng không hoàn toàn biến thành tang thi, cậu ta vẫn còn một chút ý thức....]

Dư Ổ híp híp mắt, [Vậy bạch liên hoa nhốt cậu ta ở nơi này nhằm mục đích gì?]

Hệ thống: [Cái này.....]

Chắc chắn có điều gì đó trong hành động này của bạch liên hoa.

"Tống ca ca." Dư Ổ dựa nửa người vào trong ngực nam nhân, ngoan ngoãn làm nũng với y, "Em muốn đến nơi đó xem."

Hai dãy phòng hai bên đều là những người đã biến thành tang thi hoặc nửa tang thi, lúc Dư Ổ xuất hiện ở nơi này, toàn bộ tang thi đều đồng loạt ghé vào cánh cửa pha lê nhìn về phía cậu chảy nước miếng, Tống cũng chú ý đến điều này nên y đã ôm cậu vào trong ngực bảo vệ.

Ven đường có vô số nghiên cứu viên mở ra cánh cửa sổ nho nhỏ tiêm thuốc mới nhất vào cánh tay người đã nửa biến thành tang thi, nghiên cứu viên nhìn số liệu biến hóa trên máy tính, tiếc nuối lắc đầu, "Từ lúc nghiên cứu viên Đinh rời đi vắc-xin phòng bệnh đã không có tiến triển gì, không biết khi nào cậu ấy mới trở về đây."

Các nghiên cứu viên khác cũng thảo luận vài câu, có người tò mò nhìn về phía Tống, "Tiến sĩ Tống, nghe nói Đinh Sanh cũng ở trong tòa nhà mà anh vừa đi cứu viện, anh không tìm được cậu ấy sao?"

Tống "Ừ" một tiếng, "Đã phái một đội đi đón nhóm nhân loại còn sót lại rồi."

Lúc này bọn họ cũng đã đi tới phòng cuối cùng, Dư Ổ theo chỉ dẫn của hệ thống nhìn về phía một căn phòng, đây là nửa tang thi duy nhất trong tầng này không ghé vào cửa pha lê chảy nước miếng, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu mặc quần áo màu xanh của bệnh nhân đang nằm trong góc đưa lưng về phía bọn họ, từ đây nhìn vào cũng có thể thấy da thịt tái nhợt không còn chút máu cùng tay chân mảnh khảnh của cậu ta.

Cảm giác được Dư Ổ thắc mắc, tiểu trợ lí giải thích: "Đây là em trai của nghiên cứu viên Đinh, dù cậu ta đã biến thành tang thi nhưng Đinh Sanh cũng không bỏ rơi em trai mình, cậu ấy vì em trai mà ngày đêm nghiên cứu vắc-xin, chỉ mong có một ngày cứu được em trai mình." Trong đầu tiểu trợ lí tràn ngập những điều tốt đẹp về Đinh Sanh.

"Oa" Dư Ổ khoa trương cảm thán, "Nghiên cứu viên Đinh đúng là một con người thiện lương, em trai cậu ấy từ lúc bắt đầu căn cứ đã ở đây sao?"

"Không phải, sau khi nghiên cứu viên Đinh xin căn cứ phái người ra ngoài cứu hộ mới được đưa về đây."

Dư Ổ tiếp tục dò hỏi: "Đãi ngộ của căn cứ thật tốt nha, còn có việc hỗ trợ tìm người nhà ở bên ngoài, tôi cũng có thể xin được giúp đỡ sao?" 

"Em muốn tìm ai? Chú Dư và dì Dư à?" Tống nghiêng đầu nhìn Dư Ổ, "Chú dì đang ở thành phố nào, anh phái người tới đón hai người."

Năm đó cả một nhà Dư Ổ đều đột ngột biến mất như bốc hơi khỏi trần gian, cho dù là báo cảnh sát hay phát thông tin trên truyền hình cũng không tìm được tin tức gì. Trước tận thế y đã đi tìm ở rất nhiều nơi, nơi nào có tin tức của Dư Ổ dù chỉ là một chút y cũng tìm tới, y luôn tin rằng là do trong nhà Dư Ổ xảy ra chuyện, cũng luôn tin rằng Dư Ổ sẽ trở lại bên mình. Thế nhưng một năm rồi lại một năm nhanh chóng trôi qua, sự nhớ nhung và hận thù trong lòng y ngày càng sâu đậm, y hận cậu rời đi không một lời từ biệt, cũng hận chính bản thân không thể quên được cậu, nhưng khi thấy cậu trở về, tất cả những thù hận đều biến thành tình yêu, y chỉ muốn ôm cậu, yêu cậu, chiều chuộng cậu, van cầu cậu rủ lòng thương đừng rời bỏ y.

Tiểu trợ lí có chút không vui, cô cảm thấy Tiến sĩ Tống không biết đã tìm đến cái loại người gì, mọi người ở đây ai cũng biết Đinh Sanh thích Tống, bọn họ cũng đều cho rằng hai người sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng hiện giờ Đinh Sanh mất tích, sống chết còn không rõ vậy mà Tiến sĩ Tống lại có tâm tình ở đây dỗ dành nhân tình của mình, tiểu trợ lí âm dương quái khí nói: "Đâu phải dạng chó mèo gì cũng được hưởng quyền lợi này, nghiên cứu viên Đinh phải cống hiến một lọ thuốc giải độc 10ml mới có thể đổi được....."

"Tiểu Mộc." Tống lạnh giọng cắt đứt lời nói của cô ta, "Nếu cô đã lo lắng cho nghiên cứu viên Đinh như vậy, tôi có thể giúp cô xin ra ngoài tìm kiếm."

Tiểu trợ lí bị thanh âm lạnh lùng này dọa sợ cho run lên, "Tôi.... tôi....."

Giọng nói của Tống lạnh như muốn kết thành băng, "Hơn nữa, tôi không muốn ai nói em ấy là dạng chó mèo gì cả, em ấy là người tôi yêu."

Các tang thi trong phòng hai bên đột nhiên trở nên táo bạo, bọn nó kêu "A a" không ngừng, bàn tay đám lên cửa kính, nhóm nghiên cứu viên sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Tiểu trợ lí bị dọa bật khóc nức nở, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...."

"Không sao." Dư Ổ cười tủm tỉm, "Vậy cô có thể trả lời vấn đề của tôi được không? Nghiên cứu viên Đinh không phải đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi sao? Em trai của cậu ấy sao vẫn chưa khỏi vậy?"

Tiểu trợ lí khóc lóc trả lời: "Nghiên cứu viên Đinh đánh bậy đánh bạ mới nghiên cứu ra được một chút đó, sau đó cũng không thể nghiên cứu ra được nữa."

Đánh bậy đánh bạ a, Dư Ổ như suy nghĩ gì đó, cậu liếc nhìn người trong phòng, bất ngờ đối diện với một đôi mắt xanh biếc, nửa khuôn mặt bị che dưới khuỷu tay chỉ lộ ra đôi mắt thanh triệt sạch sẽ, cậu ta cùng các tang thi khác rõ ràng không hề giống nhau, Dư Ổ chỉ biết cậu ta dựa vào việc bản thân vẫn còn thần trí nên mới như vậy, không biết trong đó còn nguyên nhân nào khác không?

Thị sát xong, Tống kéo tay Dư Ổ trở về văn phòng, cửa vừa mới mở ra đã thấy mấy nam nhân đang ngồi bên trong, ánh mắt Tống ngay lập tức lạnh xuống, trợ lí cúi đầu nói: "Tiến sĩ Tống, tôi không ngăn bọn họ lại được, bọn họ nói là làm theo lệnh tướng quân tới đây."

"Cậu ra ngoài đi." Tống xua xua tay, bàn tay đang nắm lấy tay người yêu siết lại thật chặt, Dư Ổ đứng bên cạnh nam nhân mỉm cười với Lộ Hoài Châu cùng Kỳ Trạch đang ngồi bên trong, đôi mắt hồ ly ngoài khẩu trang cong cong, nốt ruồi đỏ vô cùng mê hoặc người khác.

Lộ Hoài Châu chửi thề một tiếng, hắn đứng lên đi về phía cậu, Tống nhanh chóng giơ tay ngăn cách hắn với Dư Ổ ở phía sau, Tống quay đầu lại bình tĩnh nói với Dư Ổ, "Ổ Ổ, bọn anh có chút việc cần phải bàn bạc, em tới phòng thí nghiệm của anh xem một lát nhé."

Sau đó y gọi trợ lí, "Cậu dẫn em ấy tới phòng thí nghiệm của tôi đi, nhớ canh chừng, một bước cũng không được rời khỏi em ấy."

Dư Ổ ngoan ngoãn đồng ý, "Gặp lại sau nha ca ca."

Ba nam nhân đồng thời dựng thẳng lỗ tai, nhưng Dư Ổ đã quay người bước ra ngoài, phía sau còn truyền tới thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Lộ Hoài Châu, "Nhóc con không có lương tâm."

Dư Ổ: O.O

Hệ thống: [Tên nam nhân này đúng là không biết điều, ngươi có lòng tốt cứu hắn, thế mà hắn còn dày vò núm vú của ngươi để nó vừa sưng vừa đỏ, nếu không phải hình dáng bộ ngực vẫn bình thường thì chắc chắn có người sẽ nghi ngờ ngươi bị biến đổi giới tính đấy.]

Dư Ổ[..... Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.]

Hệ thống: A~

Trợ lí đi theo Dư Ổ mang theo rất nhiều điều tò mò, trong mắt hắn ta đều là bát quái, thấy đã sắp đến phòng thí nghiệm, hắn ta cuối cùng nhịn không được mà hỏi, "Cậu với Tiến sĩ Tống của bọn tôi là loại quan hệ kia sao?"

Dư Ổ chớp chớp mắt, "Loại quan hệ gì cơ?"

"Chính là..... chính là....." Trợ lí đỏ mặt, "Là loại quan hệ đó đó."

Dư Ổ thẹn thùng rũ mắt, đôi lông mi rung rung, cậu khẽ "Ừ" nhẹ một tiếng.

Trợ lí lại hỏi: "Vậy quan hệ của cậu với Lộ thiếu gia, Kỳ phó tướng cũng là?"

Dư Ổ lại "Ừ" một tiếng, bọn họ đã tới cửa phòng thí nghiệm, Dư Ổ quét dấu vân tay đi vào để lại một người trợ lí bé nhỏ đứng giữa hành lang quay cuồng trong đống hỗn độn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.