Chương trước
Chương sau
Chưa nói tới việc trong hoàng cung vì việc Dư Ổ biến mất sẽ loạn thành cái dạng gì, giờ đây Dư Ổ chỉ có thể trợn mắt mà nhìn rèm châu lắc lư trước mặt, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì nữa.

Hệ thống bay qua bay lại: [Hôm trước trong hoàng cung phát hiện ra chuyện Ổ Quân mất tích, Phủ đế rất tức giận, Đại tướng quân ngay lập tức đã cho người đóng cửa thành....]

Dư Ổ: [Nói tiếng người.]

Cậu chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức lại chao đảo ngã trở về trên giường, sức lực cả người giống như đã tan biến hết rồi.

Hệ thống khuyên cậu không cần lãng phí sức lực: [Ngươi đã bị hạ Nhuyễn cân tán rồi, nghỉ ngơi đi.]

Hệ thống hưng phấn hông thôi: [Trời ạ, cái tên Khương Vũ này lợi hại thật, không biết hắn tìm đâu ra được mật đạo trong hoàng cung, trực tiếp trộm ngươi ra khỏi hoàng thành, hoàng cung giờ đây loạn hết cả lên rồi, ta từ xa cũng có thể cảm nhận được những khí vận SSR đó đang rất tức giận.]

Dư Ổ sống không còn gì luyến tiếc nằm nhìn rèm châu lay động, [....Ngươi hưng phấn cái rắm, khí vận SSR đã tới tay giờ bay mất rồi, tên Khương Vũ này đúng là chó má mà.]

Hệ thống sửng sốt hai giây, [A a a a a a a---]

A trong chốc lát nó lại suy tư nói: [Nhỡ đâu Khương Vũ là nguyên trụ dân? Công lược một được hai?]

Dư Ổ: [Ngươi nhìn xem ở bên cạnh hắn công lược người khác được không?]

Hệ thống: [Không được.]

Dư Ổ: [Ta đoán hắn hẳn là ký chủ nào đó.]

Hệ thống: [Nhỡ đâu hắn là nguyên trụ dân thật thì sao? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp phải tình huống này, ta cảm thấy tên nhóc này rất có khí thế của Long Ngạo Thiên, bổn hệ thống quyết định đồng ý mối hôn sự này của các ngươi.]

Dư Ổ: [..... Ngươi tới diễn đàn hỏi chút đi.]

Hệ thống suy nghĩ hai giây, [Được nha.]

Hệ thống tung tăng đi đến diễn đàn, rèm châu lay động trên đỉnh đầu cũng dừng lại, tiếng bánh xe "kẽo kẹt" vang lên, ánh sáng bỗng chốc từ bên ngoài tiến vào, ánh sáng lóa mắt khiến Dư Ổ phải nhắm tịt mắt lại, khi mở ra đã thấy Khương Vũ toàn thân lãnh khốc đứng trước mặt.

Thiếu niên không mặc bộ y phục của thái giám nữa, thay vào đó là một bộ quần áo xanh đen, lợi kiếm đeo bên hông, toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén, khuôn mặt lạnh lẽo kia thêm vài phần hàn ý cảnh cáo người sống chớ tới gần, nhưng phần hàn ý này khi nhìn thấy mỹ nhân mềm mại đang nằm trên giường kia liền biến mất không một dấu vết, ánh mắt trở nên mềm mại, Khương Vũ duỗi tay đem Dư Ổ ôm vào trong ngực, mở túi nước ra đưa tới môi cậu, "Uống nước, còn mất chút thời gian nữa mới có thể tới thành trì kế tiếp."

Dư Ổ không mở miệng, cậu rầu rĩ mềm người nằm trong lồng ngực hắn, thấy cậu không há miệng, Khương Vũ nhàn nhạt mở miệng: "Không cần suy nghĩ, ta sẽ không thả người đi đâu."

Dư Ổ: "....."

"Không uống sao?" Nước trong túi vẫn rất ấm áp nhưng Dư Ổ vẫn cố chấp im lặng không phản ứng lại.

Khương Vũ đem túi nước đóng lại vứt sang bên cạnh, hắn nắm cằm Dư Ổ bắt cậu quay qua nhìn hắn, ngón cái cọ xát đôi môi đỏ, "Nếu không muốn uống nước, vậy thì uống thứ khác đi."

Dư Ổ trừng lớn mắt, "?"

Ngươi có ý gì chứ!!!!

Rất nhanh cậu đã biết câu đó của hắn là có ý gì, Khương Vũ kéo tiết khố xuống, đem đầu buồi to lớn nhét vào trong miệng cậu, "A....." Dư Ổ bị trúng Nhuyễn cân tán cả người vô lực nằm trên đệm mềm, cằm bị bàn tay thiếu niên bóp chặt, cặc lớn đi vào trong miệng vừa nhanh lại vừa sâu khiến cậu nhanh chóng bị sặc, đôi mắt hồ ly trong chốc lát đã phủ đầy hơi nước, bộ dáng mỹ nhân ngậm lấy con cặc đỏ tím mà nước mắt lưng tròng quá mức mê người, làm căn cặc của Khương Vũ càng cương to hơn, thân cặc nổi đầy gân xanh dữ tợn, căng tới miệng Dư Ổ không còn một kẽ hở.

"A a a...." Đồ, đồ khốn, lỗ đít đã quen được ăn cặc giờ đây không khống chế nổi lại bắt đầu chảy ra dâm dịch dâm đãng, ngứa ngáy khó chịu cọ xát vạt áo dưới thân, Khương Vũ giống như chưa phát hiện ra dâm thủy của mỹ nhân đã chảy ướt vạt áo, khi ngón tay của cậu duỗi ra phía sau muốn cắm vào lỗ dâm đang mấp máy thèm ăn thì Khương Vũ lại nhanh chóng bắt lại, bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy tay cậu ấn lên thân cặc thô to cùng với đùm trứng dái nặng trĩu của mình, bàn tay tiểu hoàng tử mềm mại tinh tế như ngọc, xúc cảm không thua gì lỗ đít ướt nóng kia làm Khương Vũ nứng lên thở hổn hển đè lên người cậu địt vào càng nhanh, cuối cùng tinh dịch nóng bỏng bắn đầy vào miệng Dư Ổ, tinh dịch không kịp nuốt tràn ra khỏi khóe miệng, nước mắt cùng tinh dịch trộn lẫn, vừa dâm loạn vừa xinh đẹp khiến gậy thịt của Khương Vũ vừa bắn ra lại đứng thẳng dậy.

Cặc lớn được rút ra, Khương Vũ nắm chặt cằm Dư Ổ không cho cậu nhổ tinh dịch ra, đôi mắt xanh xám nhiễm đầy dục vọng rũ xuống, "Nuốt xuống đi."

Dư Ổ nức nở ủy khuất đem tinh dịch nuốt xuống, Khương Vũ lại mang túi nước tới, đưa đến bên môi đã bị địt thành màu đỏ tươi, "Há miệng."

"Đồ khốn nạn." Dư Ổ nhỏ giọng mắng hắn, cuối cùng cũng mở miệng, yết hầu bị lăn lộn khô nóng được nước ấm chảy qua chữa trị, cảm giác nóng rát cũng đỡ hẳn, cậu giương môi muốn tiến lại uống thêm mấy hớp nữa, vậy mà túi nước lại càng ngày càng cách xa cậu.

Dư Ổ bất mãn nhìn về phía Khương Vũ, đôi mắt mỹ nhân tràn đầy sương mù mờ mịt lên án, "Tên khốn, ta muốn uống nữa."

Túi nước bị giơ lên cao, Khương Vũ đưa tay còn lại ra ôm lấy eo cậu, đôi mắt chăm chú nhìn cậu, nói: "Hôn ta một cái."

Dư Ổ: "....."

Hệ thống: [Ha ha ha ha....]

Dư Ổ: [? Ngươi không phải tới diễn đàn rồi sao?]

Hệ thống: [Đăng bài rồi đăng bài rồi.]

Nó một ngày không được xem phim cấm thì cả người sẽ khó chịu đó.

Tên nhóc con lại dám chơi trò thủ đoạn, Dư Ổ nghiêng đầu nhìn hắn, bờ môi dính nước cùng với tinh dịch khẽ câu lên, đôi mắt cong cong, giọng nói mềm mại  ngọt ngào: "Không phải ta không có sức sao."

Đôi lông mày sắc bén của Khương Vũ nhíu lại, do dự một lát, cuối cùng hắn đem bình ngọc đặt dưới chóp mũi Dư Ổ, chỉ trong chốc lát cảm giác vô lực đã biến mất toàn bộ, sức lực toàn thân đã trở về trong người.

Dư Ổ nhanh chóng nâng người hôn lên khóe miệng của thiếu niên lãnh khốc, sau đó giơ tay đoạt lấy túi nước trong tay hắn, ôm túi nước uống mấy ngụm liền, đôi mắt tranh thủ liếc qua thiếu niên ngồi bên cạnh, thấy vành tai hắn đỏ lên liền không nhịn được cười nhạo trong lòng, chuyện thân mật hơn cũng đã làm vậy mà lại bởi vì một cái hôn nho nhỏ mặt đỏ tai hồng, nói ra thì ai dám tin chứ.

Đem túi nước còn thừa hơn phân nửa ném xuống bên cạnh cũng không quan tâm nó có làm ướt đệm giường hay không, Dư Ổ nhanh chóng tiến lên ôm lấy cổ Khương Vũ, cả người đều dựa vào lồng ngực thiếu niên, đem hắn đè trên khung cửa, hai bờ môi dán lấy nhau, đầu lưỡi liếm lên môi mỏng của thiếu niên, sau đó lại cạy ra hàm răng trắng, chiếc lưỡi nhanh chóng tiến vào liếm láp khoang miệng của Khương Vũ, Dư Ổ da diết hôn môi người bên cạnh. 

Khương Vũ phát ngốc một chút, nháy mắt sau đó đã phản ứng lại, hắn quấn lấy chiếc lưỡi của mỹ nhân vụng về hôn lại, năng lực học tập của hắn quả nhiên rất tốt, không lâu sau đã đảo khách thành chủ, đem Dư Ổ ấn vào trong ngực môi lưỡi giao triền, hôn đến cả người cậu mềm nhũn vô lực, chỉ biết dựa vào lồng ngực hắn há miệng thở dốc.  

Căn cặc gắng gượng chống trên bụng nhỏ Dư Ổ, sau khi hôn môi, mỹ nhân lúc này đã xuân sắc đầy mặt, ánh mắt ướt át, Khương Vũ nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng quyết định lên đường trước đã. 

Dư Ổ lôi kéo tay áo Khương Vũ, từng chút từng chút thăm dò điểm mấu chốt của hắn, "Ta muốn ra ngoài ngồi cùng ngươi. Bên trong đều ướt cả rồi, rất khó chịu." Mỹ nhân thoáng nghiêng mình để hắn thấy được đệm mềm đã bị ướt phân nửa. 

Sắc đẹp hại người, Khương Vũ vừa được hôn đến thoải mái liền tốt tính đồng ý, hắn mang mũ che tới đội trên đầu Dư Ổ, dung nhan mê người bị che lại, trước mắt trở nên mông lung. Dư Ổ cũng không tính toán mà cười cười ôm lấy cánh tay hắn, cánh lớp vải che hôn nhẹ lên gò má thiếu niên: "Tiểu Vũ Vũ, ngươi thật tốt."

Vành tai Khương Vũ đỏ bừng, mắt nhìn thẳng đánh xe đi, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà len qua những đám mây đáp xuống, gió nhẹ thổi lay lụa trắng của nón đội, mỹ nhân mi mắt cong cong, nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt rực rỡ, dù cho trước mắt là vực sâu vạn trượng cũng có rất nhiều người cam tâm tình nguyện vì cậu mà nhảy xuống.

Hệ thống: [Đây là mỹ nhân kế trong truyền thuyết?]

Dư Ổ: [.... Còn không mau đi xem bài đăng của ngươi đi.]

Hệ thống: [Được được được được được.]

Một khắc cuối cùng trước khi cửa thành đóng lại hai người đã đánh xe vào một tòa thành tên là "Phồn Cẩm", dù cho mười năm qua Dư Ổ đều ở trong hoàng cung Phủ quốc thì cậu cũng biết được thành trì nổi danh này qua các cuốn thoại bản. Nam quốc bốn mùa như xuân, lưu truyền vô số câu truyện ái hận tình thù khiến thế nhân cực kì hâm mộ, mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, ven đường có rất nhiều hoa nở, bên trong thành lại càng có nhiều loại hoa rực rỡ, hương thơm nức mũi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.