Khi bước vào rừng trúc tím, Khương Ly thoáng ngẩn người. Tám năm trước, chính tại nơi này, nàng từng nhìn thấy Bùi Yến múa kiếm khiến gió rừng nổi dậy, cũng tại đây, hắn từng kiên nhẫn chỉ dạy Ngụy Dương từng chiêu từng thức suốt một năm trời.
Nàng không nhịn được liếc hắn một cái, liền bắt gặp ánh mắt Bùi Yến cũng đang hướng về phía mình. Ánh nhìn giao nhau, Khương Ly chỉ thấy trong lòng ngổn ngang, vội dời mắt đi nơi khác.
Giờ Thân đã quá nửa, mây chì dày đặc nơi chân trời, ánh sáng trong rừng càng thêm u ám.
Theo lệnh Bùi Yến, Cửu Tư cùng bảy tám người khác tản ra, một nhóm đi về phía rừng bia đá, nhóm kia men xuống sườn Tây Nam, còn Khương Ly và hắn cùng tiến về phía Đông Bắc, nơi con đường dẫn đến Thanh Vân Nhai khuất trong sâu rừng.
Hai người song hành phía trước, đều im lặng không nói. Hoài Tịch đi phía sau, không hiểu sao cũng bị không khí này làm cho ngột ngạt, chẳng dám thốt lời. Trương Tuệ Nhi đưa mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, lấy làm lạ:
“Cô nương chẳng phải nói loài mặc văn đó thường bay không xa sao? Nếu nó ở trong rừng này, người khác làm sao mang được vào thư viện?”
Khương Ly hỏi lại:
“Ngươi đã từng bắt ve chưa?”
Trương Tuệ Nhi ngẩn ra:
“Bắt rồi chứ! Từ sau khi vào hè, nếu rừng ngoài học xá kêu quá ồn, tiên sinh còn dẫn bọn ta đi bắt ve nữa kìa.”
Khương Ly gật đầu:
“Đã bắt được ve, thì tự nhiên cũng có thể bắt được mặc văn. Chỉ cần đặt ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4900344/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.