“Về Trường An ư?”
Cả gian đường đều kinh ngạc. Phương Thanh Diệp liếc nhìn Phó Tông Nguyên, hỏi:
“Giờ Hoài Cẩn mất tích chưa rõ tung tích, ngươi lại muốn về Trường An là vì cớ gì? Hay thân thể có chỗ nào không ổn?”
Viên Diễm sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán:
“Học sinh… thực có chỗ không khỏe. Đêm qua cả đêm không ngủ, trong lòng sợ hãi vô cùng… chỉ e thư viện lại xảy ra chuyện, nên muốn tạm thời hồi Trường An…”
Phương Thanh Diệp cau mày:
“Ta hiểu hiện nay mọi người đều hoang mang, nhưng Bùi thế tử đã tới, các tiên sinh cũng đều cảnh giác cao độ, chúng ta tuyệt không để thư viện có thêm biến cố. Ngươi cảm thấy chỗ nào khó chịu? Lâm tiên sinh biết y thuật, còn Tiết cô nương là danh y hàng đầu Trường An, nếu khó chịu, để họ khám cho ngươi.”
Khương Ly đứng bên giường Phương Bá Thường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Viên Diễm.
Hắn liếc nàng một cái, rồi càng thêm tái mặt:
“Nhưng… nhưng học sinh…”
Hắn ấp úng chưa kịp nói xong, Phó Tông Nguyên đã lên tiếng:
“Viên Diễm, bá phụ biết ngươi sợ, nhưng ngươi là bạn thân nhất của Hoài Cẩn, nay hắn mất tích, e rằng còn nhiều việc cần ngươi hỗ trợ. Giờ ngươi bỏ về Trường An, nếu cần đến ngươi thì biết tìm ở đâu? Đừng sợ, Bùi thiếu khanh đã đến, bao nhiêu người đang ở đây, ai dám manh động?”
Giọng của ông nghiêm khắc khác thường.
Tình bạn giữa Viên Diễm và Phó Hoài Cẩn ai cũng biết, nay Hoài Cẩn sinh tử chưa rõ mà hắn lại muốn rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4900342/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.