Mọi người đều quay ánh mắt nhìn về phía Viên Diễm——
Chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn to, tựa hồ muốn phản bác, song đối diện hơn mười ánh nhìn chất vấn, hắn chỉ có thể lắp bắp nói:
“Ta… là đoản đao của ta không sai, nhưng… nhưng thanh đao ấy đã thất lạc từ hôm qua rồi. Vốn ta đặt trong tủ sách trong phòng, nhưng ngay sau khi Phó Hoài Cẩn mất tích, ta lo trong thư viện có kẻ xấu, nên định tìm lại đao để phòng thân. Ta đã lục tung bốn, năm ngăn kéo trong tủ và án thư, nhưng đều không thấy đâu. Khi ấy trong lòng ta hoảng loạn, chỉ cho rằng mình nhớ nhầm chỗ, định đợi mọi việc yên ổn sẽ lật hòm tìm lại. Đã hơn nửa tháng nay ta chưa từng mở ngăn đựng đao ấy, có lẽ… có lẽ đã mất từ trước rồi…”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán hắn xuống, Viên Diễm gắng gượng nói:
“Ta… ta cũng chẳng biết sao nó lại ở hồ Quân Tử.”
Lời vừa dứt, ánh mắt nghi ngờ của mọi người càng sâu thêm.
Ngu Tử Khiêm nói:
“Ta nhớ ngươi từng nói, thanh đao này là vật cống phẩm được bệ hạ ban thưởng cho thúc phụ ngươi hai năm trước. Khi ấy ngươi vừa hồi Trường An cầu học, thúc phụ vì khích lệ ngươi, bèn tặng lại bảo vật ấy. Ngươi còn nói mỗi khi nản chí, sẽ lấy đao ra mà xem. Vậy sao lại nói nửa tháng nay chưa mở ngăn ấy?”
Tiết Trạm cũng lên tiếng:
“Ta cũng nhớ ngươi từng nói như thế.”
Lời vừa thốt ra, Liễu Nguyên Gia liền nói tiếp:
“Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897023/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.