Khương Ly không đợi được, liền vén màn xe:
“Bùi thiếu khanh—”
Bùi Yến đang giục ngựa đi trước, nghe tiếng nàng gọi bèn xoay đầu ngựa lại, đến gần bên xe:
“Làm sao vậy?”
Khương Ly hơi ngập ngừng, giọng thấp xuống:
“Ta chợt nhớ ra một chi tiết, không biết có liên quan đến chuyện này hay không…”
Nói đoạn, nàng liếc nhanh về phía Ninh Quắc đang cưỡi ngựa không xa, rồi hạ giọng:
“Người chứng mà ta nói đến lúc sáng, là đồ đệ của Hàn Húc Thanh, chưởng quỹ cũ của Khai Nguyên tiền trang, cũng là một trong những nhân chứng năm ấy. Hắn chỉ là dân thường, không hiểu vụ án Thẩm gia có chỗ nào uẩn khúc, nhưng nói sư phụ hắn chết rất lạ. Hàn Húc Thanh bệnh nặng mà không chịu đổi thuốc, lại hay nói có ‘Vô Lượng Thiên Tôn’ phù hộ, ngày ngày lẩm nhẩm cầu nguyện. So với Trình đại tẩu, tình cảnh chẳng khác là bao. Khi ấy ta chỉ nghĩ Thiên Tôn là thần tiên trong đạo gia, nay mới biết đến Vô Lượng đạo, liền cảm thấy chuyện này e không đơn giản.”
Bùi Yến nghe vậy, mày kiếm nhíu chặt:
“Hàn Húc Thanh? Nhưng hắn đã chết mười ba năm rồi.”
Khương Ly gật nhẹ:
“Đúng, đã mười ba năm. Nhiều năm như thế mà Vô Lượng đạo vẫn chẳng lộ tung tích, thật không hợp lẽ. Ta chỉ vừa nghĩ tới, nên nói cho ngươi biết trước, còn điều tra kỹ thì vẫn nên ưu tiên chuyện hiện tại.”
Bùi Yến khẽ gật đầu:
“Ngươi vẫn chu đáo như thường. Ý ngươi ta hiểu, việc này ta sẽ để tâm.”
Khương Ly cũng gật đầu, nhìn về phương tây nơi mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897018/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.