“Bạch Kính Chi dùng thuốc quá mạnh khiến người trúng độc, còn độc ấy lại khiến bệnh tình của Hoài An quận vương giả như chuyển tốt ư?”
Bùi Yến chăm chú nhìn Khương Ly. Nàng khẽ gật đầu, thong thả nói:
“Bệnh thận quyết thường dùng phương dược gọi là Kim dịch đan, công dụng là cố chân khí, ôn đan điền, cường gân cốt, tráng dương đạo, trừ hàn chứng lâu ngày, bổ suy tổn và tỳ khí hư nhược. Phương này chủ lấy lưu hoàng làm quân, phối bạch chỉ, mạch môn, cam thảo, nhân sâm, sinh địa hoàng, đều là dược ôn dương bổ khí, vốn chuyên trị tật ở thận.
Nhưng ta nhớ, năm xưa khi vừa được sư phụ và nghĩa phụ thu nhận, từng thấy người cải chế phương này…”
Nói đoạn, nàng ngừng giây lát rồi tiếp:
“Người đã thêm thạch anh và xích thạch. Hai vị này vị cam, tính ôn, nhập phế kinh và thận kinh, có thể ôn phế trợ thận — vốn không sai. Nhưng các dược khoáng như thạch anh vốn có độc. Nếu bệnh nhân là kẻ âm dương bất túc, huyết khí suy tổn, uống vào chẳng khác chi nuốt độc. Độc tính phát chậm, ban đầu dùng sẽ khiến tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào — kỳ thực là dược tính quá táo nhiệt, bổ quá mức. Sau nghĩa phụ ta nhận ra phương này kén người bệnh, liền bỏ hẳn.”
Khương Ly nói một hơi, rồi kết lại:
“Theo lời Tề Vạn Chương, Bạch Kính Chi hẳn đã dùng loại dược liệu tương tự. Hắn là chủ y, hẳn không ghi vào y án để tránh lộ. Hắn ắt tự ý cải thuốc, khiến quận vương tưởng như chuyển tốt. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897012/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.