Quách Thục Dư hành động quả nhiên nhanh nhạy, vừa qua trưa hôm sau đã lại đến Tiết phủ.
Đến nơi, nàng bảo tả hữu lui ra, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Cô nương sao lại hỏi chuyện của Hoài An quận vương? Chuyện ấy cách nay đã bao năm, sớm thành dĩ vãng rồi.”
Đôi mắt nàng chăm chú nhìn Khương Ly, nhưng Khương Ly chỉ mỉm cười, không đáp, tay nâng bình trà chậm rãi rót.
Quách Thục Dư bật cười khẽ:
“Thôi thôi, ta không hỏi nữa. Chỉ là việc của Hoài An quận vương đã qua nhiều năm, những gì ta dò được cũng chẳng tường tận cho lắm.”
Khương Ly điềm đạm nói:
“Ta chỉ muốn biết tình hình trước sau khi người ấy qua đời.”
Quách Thục Dư nâng chén trà trong tay, kể:
“Hoài An quận vương Lý Dương — nói ra cũng thật đáng thương. Phụ mẫu ngài mất sớm đã đành, vốn được Thánh thượng yêu quý, chẳng kém gì các hoàng tử công chúa. Nào ngờ vừa qua tuổi đôi mươi đã mắc chứng thận quyết, ban đầu bệnh còn nhẹ, hoàng thượng hạ chỉ lệnh Thái y thự toàn lực cứu chữa. Bao nhiêu ngự y hội chẩn, cứ thế kéo dài hơn một năm. Đến năm sau, bệnh tình tái phát liên miên, nhiều ngự y không dám chữa nữa. Người này đẩy sang người khác, rốt cuộc trách nhiệm rơi vào tay một vị đại phu họ Minh. Ba tháng cuối đời của Hoài An quận vương đều do vị này trông nom.”
Tim Khương Ly khẽ siết lại — vị đại phu đó chính là Minh Túc Thanh, thúc phụ của Minh Huệ.
Quách Thục Dư thở dài:
“Vị đại phu ấy cũng thật khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897009/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.