Đến khi bào chế xong dược cao cho Giản Hiền thì trời đã ngả hoàng hôn. Khương Ly đích thân mang thuốc đến Liễu Đình viện, dặn dò Phương ma ma:
“Bài thuốc này khác với phương dược trước của mẫu thân không nhiều, chỉ thêm mẫu lệ và hợp hoan bì, chủ trọng điều dưỡng tinh thần, khai thông tâm khí. Cứ dùng bảy ngày, nếu sau bảy ngày thần sắc mẫu thân ổn định, ta sẽ thử chẩn mạch rồi thi châm.”
Phương ma ma vội đáp:
“Đại tiểu thư thật có lòng. Dù phu nhân nay chưa tỉnh táo, nhưng tương lai nếu bình phục, nhất định sẽ mừng lắm.”
Khương Ly lại căn dặn thêm đôi câu, đứng nhìn Phương ma ma quay vào trong viện.
Đợi bà đi rồi, nàng cùng Hoài Tịch trở về Doanh Nguyệt Lâu. Vừa đi, Khương Ly vừa nhớ lại cảnh sáng nay. Hoài Tịch thấy nàng trầm mặc, liền hỏi:
“Cô nương, người còn đang lo bệnh của phu nhân sao?”
Khương Ly khẽ lắc đầu:
“Sáng nay ngươi có bị Trương đại tẩu dọa cho hoảng hồn chăng?”
Hoài Tịch vẫn còn run:
“Nô tỳ tưởng đâu trong phủ sắp xảy ra án mạng thật.”
Khương Ly mỉm cười, nhưng mắt hơi cụp xuống. Hoài Tịch hỏi tiếp:
“Cô nương nghĩ ngợi gì vậy? Hay là nhân chuyện ấy mà lại nhớ đến vụ án?”
Khương Ly trầm mặc giây lát rồi nói:
“Ta chỉ nghĩ, người ta thường nói ‘mắt thấy mới là thật’, nhưng có đôi khi, mắt thấy cũng chưa hẳn là thật. Khi con người hoảng sợ, mọi cảm giác đều dễ bị đánh lừa. Sáng nay, ngay cả ta cũng bị tình cảnh đó làm cho tưởng lầm Trương đại tẩu bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897001/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.