“Thử… thử độc?”
Khương Ly còn chưa kịp đáp, Tiết Kỳ đã hốt hoảng:
“Là độc gì? Sao lại điều tra án mà còn phải chính các ngươi tự đi thử độc?”
Bùi Yến nhìn thẳng Khương Ly:
“Trung thừa đại nhân cứ yên tâm, Tiết cô nương rõ nhất loại độc này, nó không hại tính mệnh.”
Trong khoảnh khắc, Khương Ly đã nhẩm đi nhẩm lại hai chữ “thử độc”, đôi mắt sáng rực, không chút sợ hãi:
“Phụ thân an tâm, đây là loại độc gây ảo giác, chỉ khiến người mất thần trí chốc lát, nhưng có thể giải được. Chỉ cần khống chế liều lượng thì sẽ không tổn hại đến thân thể.”
Tiết Kỳ nhìn con gái rồi lại nhìn Bùi Yến, cuối cùng gật đầu:
“Nếu quả là thế, vậy cũng đành thôi.”
Khương Ly tiến lên nửa bước:
“Thế tử định thử bằng cách nào?”
Bùi Yến đáp:
“Ngày mai, qua nửa giờ Dậu, đến Đăng Tiên Cực Lạc Lâu. Chúng ta sẽ tái hiện ảo thuật y như đêm án mạng. Ngoài ta và cô nương, còn có cả Lư Trác và vài người khác. Sau khi thử qua, mới so sánh lại lời chứng.”
Khương Ly gật đầu:
“Được, ta sẽ cùng thử.”
Mục đích đã đạt, Bùi Yến hài lòng đứng dậy, lại cúi mắt thoáng nhìn đôi giày thêu dính bùn của nàng, nói:
“Về sau, Tiết cô nương có việc, cứ bảo hạ nhân truyền lời là được, không cần tự mình vất vả.”
Khương Ly bị hắn chặn lời, chỉ còn cười gượng:
“Thế tử nói phải.”
Bùi Yến chắp tay:
“Trời đã muộn, ta không quấy rầy thêm, xin cáo từ.”
Tiết Kỳ vui vẻ gật đầu:
“Linh nhi, con tiễn Thế tử một đoạn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4896995/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.