Qua quá nửa giờ Tỵ, xe ngựa trong cung đã đúng hẹn đến trước cửa Tiết phủ.
Trên đường nhập cung, Khương Ly tựa người vào vách xe, tâm trí vẫn quẩn quanh những lời cung hôm qua. Thấy mày nàng nhíu chặt, Hoài Tịch không khỏi khuyên:
“Cô nương nghĩ suốt cả đêm, sáng nay lại nghiền ngẫm nửa buổi, lúc này nên nghỉ ngơi đôi chút thôi. Nói không chừng, Bùi đại nhân bên kia đã dò được manh mối rồi.”
Khương Ly trầm giọng:
“Ta chỉ thấy vụ án này thực sự quái lạ. Mỗi người nhìn thấy ảo cảnh đều có vẻ hợp lý, phù hợp với từng trải nghiệm, tâm niệm của họ. Nhưng nếu hung thủ ngay từ đầu không hề trúng độc, vậy khi hắn thuật lại lời chứng, ắt sẽ càng thêm thận trọng. Không chỉ thế, hắn hẳn còn nghĩ đến việc kẻ khác sẽ đáp ra sao—”
Hoài Tịch gật đầu:
“Đúng là thế, nhưng hôm đó chẳng phải đã tách riêng để hỏi cung rồi sao?”
Khương Ly ngẫm nghĩ chốc lát:
“Tách riêng để hỏi, thì không thể có chuyện bắt chước, thông đồng khẩu cung. Giờ vụ án đã qua bốn ngày, cho dù còn sơ hở, hung thủ tất cũng đã nghĩ sẵn cách ứng đối.”
Nàng vừa nói, bên ngoài xe vang lên tiếng trẻ nhỏ reo cười. Nàng khẽ vén rèm nhìn ra phố phường, thấy trời hôm nay vẫn quang đãng, băng tuyết đã tan nửa. Trên mái ngói nhiều tầng, tuyết loang lổ, dưới mái hiên băng dài rỏ giọt như mưa rơi tí tách. Một đám trẻ con cầm pháo, giẫm lên lớp bùn tuyết nhão nhoẹt mà chạy qua đầu ngõ.
Tuy trước mắt chưa thấy lộc non, nhưng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4896993/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.