Thấy Bùi Yến chau mày chẳng vui, Ninh Quắc hơi khó hiểu mà lùi nửa bước, cười xòa:
“Sư huynh, ta có việc muốn nhờ Tiết cô nương giúp, sao thế? Các người đang bận chuyện gì à?”
Bùi Yến trầm giọng:
“Ngươi muốn nhờ chuyện gì?”
Ninh Quắc có chút lúng túng, vội cười lấy lòng:
“Sư huynh cứ yên tâm, chẳng phải việc xấu gì, chỉ muốn nhờ Tiết cô nương xem bệnh. Nàng ấy ra tay giúp người, chẳng phải đều là chuyện y dược sao.”
“Ra ngoài nói.”
Vài câu qua lại, Khương Ly đã từ sau án thư bước ra. Nàng mơ hồ liếc Bùi Yến một cái, rồi đi thẳng ra ngoài phòng. Đến dưới mái hiên cửa sổ tây, nàng mới quay sang hỏi Ninh Quắc đã theo kịp:
“Có phải chuyện của Tuyên Thành quận vương?”
Ninh Quắc lập tức gật đầu, hạ giọng:
“Ta đã nói với a tỷ rồi. Lúc đầu a tỷ còn do dự, nhưng sáng nay Tuyên Thành quận vương điện hạ lại tái phát chứng tích thực, nàng không đành lòng để điện hạ chịu khổ nên mới cho gọi ta vào cung. Thương nghị một phen, a tỷ không muốn làm lớn chuyện, cũng sợ liên lụy đến cô, nên dự định để cô lặng lẽ xem bệnh cho quận vương. Cô có nguyện ý chăng?”
Khương Ly trầm ngâm một lúc, nghĩ tránh phô trương vẫn là hơn, bèn gật đầu:
“Như thế cũng tốt. Đông cung nhiều người, lời ra tiếng vào, bất tiện đủ đường. Nếu kín đáo mà xem, vậy sẽ ở đâu?”
Ninh Quắc mừng rỡ, ánh mắt sáng rực:
“Ta có thể đưa quận vương ra khỏi cung. Ta có một tòa tư trạch ở Diên Thọ phường, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4896990/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.