“…Ta đến muộn rồi.”
Vừa rồi trong thoáng chốc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Ly chỉ tưởng hôm nay khó thoát khỏi một kiếp. Tâm trí nàng khi ấy trống rỗng, thậm chí chưa kịp nghĩ mình còn nuối tiếc điều gì. May thay, Bùi Yến kịp thời xuất hiện.
Hắn thực ra chẳng đến muộn, song nghe hắn thốt ra bốn chữ ấy, lời tạ ơn của Khương Ly lại nghẹn trong cổ. Nàng chỉnh lại chiếc choàng bị gió đao xô lệch, mở lời:
“Đại nhân đến thật đúng lúc, nhưng sao đại nhân lại có mặt ở đây?”
Bùi Yến chưa kịp đáp, Cửu Tư đã vội nói phía sau:
“Công tử chúng ta biết cô nương hôm nay không đến Nhạc phủ, liền sai người đi hỏi thăm tại Tiết phủ. Nghe tin cô nương ra khỏi thành từ sáng mà mãi chưa về, lại phát hiện Thôi Vân không thấy tung tích, bèn đoán hắn không dám đến Nhạc phủ hành hung, mà có thể xuống tay với cô nương. Hắn võ nghệ chẳng yếu, công tử sợ cô nương bị thương, nên mới vội vã tới. May mắn, cô nương không sao.”
Khương Ly liền hiểu, vội quay sang xem Hoài Tịch:
“Hoài Tịch, ngươi thế nào rồi?”
Hoài Tịch được dìu ngồi lên càng xe, hơi khom người ôm bụng. Thấy Khương Ly đưa tay định bắt mạch, nàng lắc đầu:
“Không việc gì, không cần lo. Là nô tỳ sơ suất, để hắn thừa cơ đánh lén. May mà hắn nội lực chẳng đủ, nô tỳ nghỉ một lúc đã đỡ hơn nhiều, cũng nhờ đại nhân đến kịp!”
Nói rồi, ánh mắt nàng đầy phẫn hận nhìn về phía Thôi Vân. Lúc này hắn đã ngã vật trên đất, máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4891853/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.