“…Từ Lệnh Tắc?!”
Hơi thở Khương Ly bỗng nghẹn lại:
“Cô nương chắc chắn chứ?”
Phó Vân Từ cay đắng gật đầu:
“Ta cùng hắn đính hôn đã bốn năm, thuở nhỏ còn cùng nhau trưởng thành. Giọng nói của hắn ta tuyệt đối không thể nghe nhầm. Ngày ấy trong rừng bia đá có hàng trăm tấm bia cao ngất, ta nghe thấy giọng hắn, ban đầu mừng rỡ, còn tưởng hắn đến vì lão tổ mẫu. Nhưng chưa kịp hiện thân, lời hắn lại khiến ta chấn động như sét đánh…”
Phó Vân Từ siết chặt tấm chăn gấm bên người, giọng đầy đau đớn:
“Ta… ta nghe thấy hắn đang cùng một nữ tử tư hội.”
Khương Ly cau chặt mày:
“Có nhìn rõ là ai không?”
Phó Vân Từ rưng rưng lắc đầu:
“Nữ tử ấy nói chuyện cực khẽ, ta không nghe rõ. Chỉ nghe Từ Lệnh Tắc bảo hắn đi trước kẻo bị bắt gặp, còn xe ngựa chờ ở cửa bắc, dặn nàng kia ra sau một bước. Khi ấy ta tâm loạn ý hoang, không còn dũng khí bắt gian. Đến lúc định thần lại, đã nghe tiếng bước chân xa dần. Ta bước ra sau bia đá, chỉ thấy một dáng người gầy nhỏ, mặc áo tím đi về phía cửa bắc. Ta do dự, cuối cùng chẳng muốn tự dối mình, bèn lặng lẽ đi theo.”
Nàng hít thở dồn dập:
“Ra khỏi cửa bắc, đã chẳng thấy hai người đâu. Chung quanh chỉ có một rừng trúc vắng lặng. Trời xám xịt như sắp tuyết, ta men vào rừng, ánh sáng lại mờ tối, một con đường ngắn mà ta đi cẩn thận suốt một khắc vẫn không gặp ai. Lúc ấy tuyết vụn đã bắt đầu rơi…”
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4891813/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.