Vì Âu Vũ cũng từng là một đứa trẻ, cũng từng được ba mẹ yêu thương hoặc rầy la, và ông cũng từng sống trong một gia đình quá đỗi gia giáo và đề cao việc nối dõi. Từ đó đã tạo lập trong suy nghĩ của Âu Vũ là phải lấy vợ, sinh con, đặc biệt phải là con trai để sau này còn nối tiếp Âu gia.
Với ông, Nguyên Khải là một báu vật, khi vợ mất, ông đã toàn tâm nuôi nấng đứa con này thành người. Cũng chính vì Nguyên Khải là con một nên Âu Vũ lại càng phải ngăn chặn mối quan hệ tình cảm kia, ông là cần một đứa cháu nội trai để duy trì tiếp dòng họ Âu này. Trước giờ, ông luôn quyết đoán trong mọi việc, kể cả chia cắt hay làm đau khổ đứa con trai mình, Âu Vũ cũng chẳng hề hấn đau xót...
******************
Ngô Kỳ lúc này đã ra khỏi nhà hàng, cậu lê từng bước nặng nề về nhà. Con đường hôm nay bỗng dài hơn, cậu đi lâu hơn, khiến cho đôi chân mỏi dần đi. Ngô Kỳ cố gắng suy nghĩ một cái gì đó lạc quan hơn, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không có kết quả.
Ngô Kỳ vừa bước vào nhà thì thấy Nguyên Khải đang nằm ngủ trên ghế, khuôn mặt anh bằng lặng, thật đẹp. Cậu bước rất nhẹ đến gần anh, cẩn thận ngồi bệt xuống sàn. Ngô Kỳ lấy tay lướt nhẹ qua tóc Nguyên Khải, tóc anh mềm thật. Bỗng cậu thích thú cười lên khe khẽ.
" Um...em về rồi sao? " - Nguyên Khải nheo nheo hai mắt.
" Em làm anh thức giấc hả?..." -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-lang-an-bap/3012524/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.